Lục Mi thu thiết bị liên lạc lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía những sinh vật Vực sâu vẫn nằm sóng soài dưới đất.
Cậu sắp rời đi, mà cứ để bọn chúng lại thế này rõ ràng là không ổn. Nhưng nếu muốn ngăn việc trốn chạy mà giết sạch tất cả thì lại quá tàn nhẫn.
Có vẻ cảm nhận được ánh nhìn không thiện cảm mờ nhạt trong mắt cậu, đám dị chủng thương tích đầy mình kia lại liều mạng gượng dậy, loạng choạng đứng lên.
Nhưng kỳ lạ thay, lần này chúng không lao đến tấn công như trước, cũng không hề lộ vẻ cam chịu tuyệt vọng. Chúng chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào chàng trai mắt bạc cách đó không xa, ánh mắt như muốn khẳng định điều gì đó, hoặc phản bác lại thứ cảm xúc ngu ngốc vừa thoáng qua trong lòng chính mình.
Lục Mi liếc nhìn sinh vật thực vật đang níu chặt gấu quần mình, rồi lại liếc sang những cặp mắt đỏ hoe kia. Bỗng dưng… cậu cảm thấy chẳng còn hứng thú nữa, thản nhiên hạ thấp khẩu súng bạc xuống.
"Đi theo ta."
Cậu nói rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại rất uy nghiêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play