Rốt cục bọn họ đã biết vì sao Lục Bạc Viễn thất thố như vậy.
Chỉ thấy phía nam, phía sau gió tuyết mênh mông có thể thấy vô số pháp chu đang chạy trốn, ở giữa có nam có nữ, có trẻ có già, có kẻ một mình vội vã chạy tới, cũng có người mang theo cả nhà phi độn tới đây. Nhìn thoáng qua sợ không dưới mấy trăm người, đối với số người thưa thớt ở trên Tuyết Nguyên, đây quả thật là một màn cực kỳ hiếm thấy.
Loại khí thế kia vô cùng nghiêm ngặt, giống như một đống người vây thành một đám đánh qua, Lục Bạc Viễn trong lúc vô tình nhìn thấy còn tưởng Phương Nguyên mang theo người chém tới.
- Mẫn trưởng lão…
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tiêu Cầm nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, đáy lòng hơi trầm xuống, nhanh chóng hỏi Mẫn trưởng lão.
Mẫn trưởng lão cũng ý thức được vấn đề, sắc mặt trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Tiêu Cầm lập tức phóng lên tận trời, cổ tay vung lên, một thanh trường kiếm màu đỏ nhạt xuất hiện trong tay, vạch một đường về phía hư không, kiếm ý ngập trời cuốn bay gió tuyết, tạo thành một tuyến tuyến như có như không trước Vu Tuyết Sơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT