Trần Lan có cảm giác mình chẳng khác gì tay vụng mở đồ hộp, kết quả đổ hết thịt hộp ra đất, lúng túng như con thú hai chân chẳng biết làm gì.
Bị miêu chủ nhân tính khí xấu nhìn chằm chằm đầy ấm ức, cuối cùng đành phải lủi thủi dùng nguyên liệu nấu lại một phần cơm mèo thơm phức.
Ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn khóa chặt trên người hắn.
Tê An cuối cùng cũng được ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc.
Tuy rằng không phải cháo mua từ tiệm bà lão lâu năm gần trường, nhưng tay nghề của nam chính thực sự còn tốt hơn.
Thịt nạc được cắt hạt lựu, ướp sơ trước khi nấu, thơm lừng, ăn vào vừa mềm vừa ngon; gạo đầy đủ được nấu đến nở bung, cháo sánh đặc ngọt dịu; trứng vịt Bắc Thảo lột vỏ rồi cắt ra hiện rõ vân đẹp, mùi thơm hòa quyện hoàn hảo.
Gừng dùng để khử mùi tanh, hành để tăng mùi thơm đều đã phát huy đúng tác dụng xong rồi bị vớt ra riêng.
Trần Lan mang cháo sang còn cẩn thận đặt một viên đá nhỏ cạnh thành bát để hạ nhiệt. Miễn cho miêu chủ nhân vì tính hấp tấp mà bị phỏng lưỡi, rồi lại nước mắt lưng tròng.
Tê An sờ cái bụng căng tròn, ăn no rồi. Nghĩ đến nhân thiết của mình, cậu ngại ngùng bắt đầu kiếm chuyện với nam chính.
“Cậu trưa sao không về, tôi đợi cậu lâu lắm rồi.”
“Tôi hôm qua nói cho cậu biết là trưa với tối đều không về ăn, có tiệc liên hoan với bạn học.”
…Có nói sao?
Có.
Giọng Tê An nhỏ lại, cậu vẫn cố mạnh miệng: “Nhỡ đâu cậu lại muốn về thì sao, tôi cũng không nghĩ đến.”
“Tủ lạnh có đồ ăn, tôi để sẵn trong hộp, hâm nóng lên là ăn được.”
“…… Nhưng cậu không nói thì làm sao tôi biết được.”
Tê An chưa bao giờ vào bếp, hiểu biết về tủ lạnh cũng chỉ giới hạn ở ngăn kem.
Buổi chiều đói quá nên luống cuống nấu trứng ăn, luộc đến khô lại, lòng đỏ làm cậu nghẹn đến thiếu điều muốn lên trời.
“Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ dán giấy ghi chú.” Trần Lan nói rất tự nhiên, “Còn muốn thêm nửa bát không?”
“Một bát luôn!”
“Ăn không tiêu đâu, nửa bát thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng Trần Lan vẫn múc cho cậu đầy cả bát. Quả nhiên, Tê An mới ăn được nửa bát đã no căng.
Cậu chống cằm nhìn nam chính mặt không đổi sắc ăn chỗ cơm mình để thừa, ăn xong còn kiên nhẫn dọn bàn, rửa chén.
Tê An chợt nghĩ đến điều gì: 【Sao hắn không hỏi mình bộ đồ này từ đâu mà có?】
Giày cậu mang thì đã thay rồi.
Nhưng từ trưa là về thẳng nhà, buổi chiều lại không tới trường, nên cũng quên luôn chuyện chưa thay đồng phục, hiện giờ trên người vẫn là bộ đồ hàng hiệu xa xỉ mà Trần Lan chưa từng thấy bao giờ.
Cái “hắc nguyệt quang” Beta này ngày thường diễn nghèo rất giỏi.
Giả làm Omega, nhận tiền donate trên mạng, kỳ thực từ sớm đã đủ trang trải phí sinh hoạt của hai học sinh cấp ba bình thường.
Nhưng Beta sợ lộ thân phận là blogger nổi tiếng, lại lo bạn tốt Trần Lan – người chính trực thật thà biết rồi sẽ cản cậu giả làm Omega, thậm chí báo cáo chuyện này. Việc này tuy không phạm pháp, nhưng sẽ hứng chịu làn sóng chỉ trích đạo đức dữ dội.
Huống hồ, Beta đã quen với việc giả làm một “bạch phú mỹ” Omega, sa vào sự ngưỡng mộ giả tạo mà thân phận này mang đến.
Cũng có chút suy bụng ta ra bụng người, nhỏ nhen.
Cậu sợ Trần Lan thấy được một mặt không hoàn hảo của mình rồi thất vọng bỏ đi.
Tê An thật ra không mê vật chất, cũng không mấy hứng thú với hàng hiệu.
Cậu tiêu tiền để tăng giá trị nhân thiết, tiêu được thì tiêu, không tiêu được thì đem đi nạp thẻ hội viên, chơi game, cả năm cơ bản chẳng mua thứ đồ vật nào thật.
Phòng cậu đều do Trần Lan dọn dẹp, muốn giấu đồ cũng rất phiền.
Vốn định thay đồ trước khi nam chính về, kết quả lại ngủ một giấc đến tận bây giờ.
233 nói: 【Nam chính là tên thẳng nam ung thư, ngày thường chỉ biết học với làm thêm, không quan tâm cũng chẳng rành mấy nhãn hiệu đó là bình thường. 233 cảm thấy hắn còn chưa phát hiện ra ký chủ đã thay đồ đâu.】
Tê An nghe vậy thấy có lý.
Dù sao cậu lần đầu tiên biết cái khăn lụa kia có giá trăm ngàn cũng bị dọa nhảy dựng, không dám tin nổi.
Cơm nước xong, dù sao chiều cũng đã trốn học, “hắc nguyệt quang” chính hiệu như cậu dứt khoát lười luôn cả tiết tự học buổi tối.
Nam chính thật thà cần cù ở bên kia làm việc nhà, dọn dẹp.
Trước đây Tê An còn định giúp một chút cho có lệ, sau mới ý thức được mình càng giúp càng rối, bèn thành thật nằm yên.
Cậu thu mình trên sofa, như lâm đại địch, đang xem trang cá nhân của tên tra A kia.
Theo tư liệu mà fans bị lừa cung cấp, tên tra này rất biết cách “trang điểm”, các loại nhân thiết cao cấp đều viết cực kỳ mượt.
Thậm chí còn có chút kỹ thuật, hình ảnh, video đều chỉnh sửa rất khéo, nhìn không ra sơ hở.
Để phòng khi bị lật thuyền, hắn còn duy trì song song một tài khoản mạng xã hội khác.
Phong cách đàng hoàng, họp hội đầu tư, triển lãm nghệ thuật, tiệc từ thiện ban đêm… Xem từ trang cá nhân kia, đúng là có vẻ “rất ra gì và này nọ”.
Còn không phải kiểu người thích phô trương, mưu tính rõ ràng, biết cách khoe khéo léo sao.
…… Điệu thấp mà “ổn áp”.
Tê An thật sự cũng không nói được rõ cảm giác.
Dù sao thì, nếu không nhờ fan Omega kia báo động và gửi ID trước, chỉ nhìn sơ qua trang cá nhân, Tê An chắc chắn cũng sẽ nghĩ đây là một Alpha đỉnh cấp, rất lợi hại, cao cao tại thượng.