Mọi người tò mò vươn cổ ra xem đó là vật gì, Đông Nam Lễ cầm lấy chiếc hộp, nghi ngờ mở ra, thứ ông ấy nhìn thấy là một chiếc khăn tay màu hồng nhạt.
Vẻ mặt ông ấy ngạc nhiên lấy nó ra khỏi hộp và mở nó ra, chỉ thấy chữ “Đông” được thêu ở góc dưới bên phải của chiếc khăn tay.
Đông Nam Lễ đưa tay v.uốt ve chữ đó, trong mắt tràn đầy hoài niệm mà người khác không nhìn thấy được.
“Đúng vậy, năm đó là chị dâu tôi thêu lên, đứa trẻ này chính là Chính Đình.”
Bà nội của Phó Thập Đông khi còn trẻ là một thợ thêu xuất sắc, khi về già bà ấy sẽ thêu đủ loại hoa văn để giết thời gian, đứa trẻ mới sinh nào cũng có một chiếc khăn như thế này, còn của Phó Thập Đông là màu hồng nhạt, màu của những người khác cũng không giống nhau.
Vì cách thêu của bà cụ là độc nhất vô nhị, người khác cũng không bắt chước được.
“Mấy người còn có vấn đề gì nghi ngờ nữa? Có thì cùng nhau nói ra, đừng giở trò sau lưng.” Sắc mặt nghiêm túc, ông ấy đưa chiếc khăn tay cho mọi người xem, nhất là chữ “Đông” trên đó, chính là đánh vào mặt mấy người ở đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play