Dưới sự chú ý của mọi người, nhà họ Phó cuối cùng đã lên tàu đến Bắc Kinh.
Trên đường đi, ba đứa trẻ ngồi cạnh nhau và rất tò mò về tất cả những điều mới lạ.
Đặc biệt là Miêu Miêu, con bé hoàn toàn không sợ người lạ, nhìn thấy ai con bé cũng sẽ cười toe toét, bởi vì con bé hồng hào, tròn tròn và mũm mĩm, các dì trên tàu đều thích con bé nên thường xuyên cho bánh kẹo này nọ.
Diệp Chính Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy cháu gái của mình trông như thế nào, biết ngày hôm nay bọn họ sẽ đến Bắc Kinh, ông ấy đã đặc biệt xin phép nghỉ và cùng với vợ đến nhà ga xe lửa sớm để chờ đợi.
Ở Bắc Kinh vào tháng hai, trời vẫn rất lạnh, Tiền Thục Hoa khoác trên mình chiếc áo khoác quân đội, nhìn thấy ông ấy đứng run rẩy trong gió, nhịn không được liền mắng: “Buổi sáng bảo ông mặc thêm quần áo mà ông không nghe! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tùy hứng.”
Mặc dù lạnh run bần bật nhưng trong lòng Diệp Chính Ngôn lại cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến việc sớm được nhìn thấy con gái, con rể và đứa cháu gái nhỏ đáng yêu kia, ông ấy không hề cảm thấy lạnh.
“Đừng nói về tôi, chỉ cần nhìn về phía lối ra vào của nhà ga, nếu như bọn họ không nhìn thấy chúng ta thì sao?” Nói đến đây, ông ấy vẫn phàn nàn: “Tôi không biết tên nhóc Ngưng Viễn đó sẽ có việc lớn gì vào đầu năm, em gái nó về đến mà nó cũng không có thời gian đi đón.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play