Thấy em gái thật sự tức giận, Diệp Ngưng Viễn xoa xoa mũi, không dám khoe khoang nữa, vội vàng xuống xe giúp đỡ.
Phó Thập Đông lấy rất nhiều đặc sản địa phương từ làng Đại Oa, hai chiếc túi rất nặng, Diệp Ngưng Viễn cầm lấy chiếc túi còn lại và tự hỏi tại sao anh lại mang những thứ nặng như vậy lên tàu.
Nghĩ đến em gái mình cũng ra tay giúp đỡ, Diệp Ngưng Viễn rất đau lòng.
“Ở Bắc Kinh cái gì cũng bán, hai người về ăn tết sao còn lấy nhiều đồ như vậy?”
“Đây là tâm ý của bọn em, đúng rồi, cha mẹ có biết bọn em trở về không?” Lúc Diệp Ngưng Dao gửi điện cũng không nhờ anh trai giấu giếm người nhà, cho nên bây giờ cô cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào.
Sau khi để đồ lên xe, Diệp Ngưng Viễn nhỏ giọng nói với cô: “Không phải em không biết tính tình của mẹ, anh không dám nói.”
Ai có thể nghĩ rằng đội trưởng Diệp không sợ trời không sợ đất lại sợ mẹ mình như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT