“Đây là thuốc bổ, mau uống đi.” Cô không có nói cho đứa nhỏ biết đó là thuốc chữa cổ họng, dù sao đứa nhỏ cũng đã quen uống thuốc bổ.
Mặc dù Phó Niên trông có vẻ không muốn, nhưng cậu bé vẫn nhận lấy viên thuốc, ngoan ngoãn bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi ngoan ngoãn nuốt xuống.
Diệp Ngưng Dao cười xoa xoa mái tóc ngắn của cậu bé, đưa cho cậu bé một bát nước: “Uống cả cái này nữa đi.”
Phó Niên ngước mắt nhìn cô chằm chằm vài giây trước, sau đó cầm lấy bát uống “ừng ực ừng ực” hết sạch không còn một giọt.
“Dễ thương quá…”
Phó Thập Đông đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì có chút buồn cười, đi tới giúp thu dọn bát đũa, vỗ vỗ bả vai Phó Niên: “Ngủ sớm đi, ngày mai chú đưa cháu và Viên Viên đến trường.”
Mấy ngày trước, hai đứa nhỏ đã chính thức đến trường tiểu học của xã học, bởi vì Phó Niên chưa từng đến trường, hơn nữa vì lý do thể chất đặc biệt nên cậu bé và Phó Viện cùng nhau vào học lớp một.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play