Phó Thập Đông thấy cậu bé nghe hiểu những gì anh nói, vui mừng đứng lên vỗ vỗ bả vai cậu bé: “Cháu là anh cả trong nhà, Viên Viên thì còn nhỏ, có một số việc cháu không thể lựa chọn cách trốn tránh, bằng không chờ đến khi bệnh của mẹ cháu khỏi hẳn, thấy cháu như vậy chắc hẳn chị ấy sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Từ nhỏ, Phó Niên đã là một đứa trẻ rất ngoan. Đáng tiếc, lúc năm tuổi thằng bé sốt cao, chẳng những sốt cao đến mức đầu óc mơ màng mà còn bởi vì trị liệu không đúng cách đã làm cho thằng bé không thể nói chuyện.
Bởi vì vậy, lúc anh cả anh còn sống đã dẫn con trai đi khắp các bệnh viện lớn, nhưng sau mấy lần trị liệu thì một chút hiệu quả cũng không có.
Điều đáng mừng duy nhất đó chính là, trận bệnh này chỉ làm cho Phó Niên trở nên phản ứng chậm chạp hơn một chút, lại không ảnh hưởng đến trí lực của thằng bé.
Một lớn một nhỏ, một người nói một người nghe, coi như lần nói chuyện này đã nói rõ ràng ra để hiểu nhau hơn.
Hai ngày sau.
Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh lại đi lên huyện, lần này không phải mua đồ, mà là đi gặp người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play