Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.
Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng….”
Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”
“Ừm, được, cám ơn anh.”
Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.
Giấy xin phép nghỉ cưới là xin đến ngày mai, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng cô mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này trong phòng trống rỗng ngoại trừ cô thì không thấy ai nữa.
Trong đầu dần dần thanh tỉnh hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao bất giác v.uốt ve bụng ôn nhu cười, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một tiểu bảo bối tròn vo gọi cô là mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play