Đường Diệc Ninh không ngờ Chương Nhất Cách lại có thể nói nhiều như vậy. Trong tiếng an ủi của anh, cô vừa khóc vừa theo anh rời khỏi con hẻm nhỏ.
Chương Nhất Cách dẫn cô đến một quán cà phê yên tĩnh, chọn một chỗ khuất ở tầng hai, gọi đại hai ly cà phê đá rồi ngồi xuống đối diện với Đường Diệc Ninh.
Chiếc ghế sô pha rộng và mềm như ôm lấy cô. Đường Diệc Ninh trang điểm nhẹ thôi nhưng giờ mặt mũi đã nhòe hết vì nước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghẹn ngào nói lời xin lỗi một lần nữa:
“Xin lỗi… tôi thật sự xin lỗi.”
“Không sao đâu.” – Chương Nhất Cách đáp, anh nghĩ lần xem mắt này chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên của mình. Anh chẳng giận gì cả, ngược lại còn thấy có phần thú vị – “Cô Đường, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, tuy chưa từng yêu ai, nhưng hôm nay chúng ta gặp nhau thế này cũng xem như có duyên. Cô đừng căng thẳng, muốn nói gì cứ nói, tôi ngồi đây nghe. Chúng ta coi như làm bạn, thật đấy. Cô đừng khóc nữa.”
Đường Diệc Ninh hít hít mũi, lí nhí nói:
“Có lúc tôi thấy mình thật ngốc.”
“Tại sao cô lại nghĩ vậy?” – Chương Nhất Cách hỏi.
Đường Diệc Ninh nức nở đáp:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play