Lại Vân Yên cười đến mức ruột gan như thắt lại, vì cố nhịn nên khóe mắt ứa cả lệ.
Một tay cô cầm khăn che miệng để giấu nụ cười méo mó, tay kia lau nước mắt. Chúc Tuệ Chân ngồi bên cạnh thấy vậy, lo lắng gọi một tiếng: “Yên tỷ tỷ.”
Lại Vân Yên cúi đầu gật nhẹ. Lúc này, Đông Vũ đang đứng hầu ở cửa bước tới, cúi chào Chúc Tuệ Chân, lo lắng nhìn chủ tử của mình, nói: “Nhị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân chắc là mệt rồi, nô tỳ xin phép đưa đại thiếu phu nhân về phòng nghỉ ngơi một lát.”
“Như vậy cũng tốt.” Nghe vậy, Chúc Tuệ Chân nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Yên tỷ tỷ đừng quá tức giận, trong lòng đại ca vẫn luôn có tỷ.”
Lại Vân Yên liên tục gật đầu, không dám ngẩng mặt lên, sợ người khác thấy được vẻ mặt tràn ngập ý cười của mình.
Vị Nguỵ đại nhân này, có lẽ là sợ sinh ra một đứa con ngốc, lại sợ bị Thôi gia trói buộc quá chặt, nên ngay cả nữ nhân tự dâng đến tận cửa cũng không dám đón nhận.
Thật sự làm cô cười muốn chết rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT