Hoàn cảnh sống của nhà họ Mộc vô cùng khắc nghiệt, đến loại rèm cửa sổ có thể che ánh sáng cũng không có, chỉ dùng một tấm rèm vải bình thường để che.  

Vì thế còn chưa đến sáu giờ, Kiều Nam đã bị đánh thức bởi ánh sáng mặt trời len lỏi vào từ ngoài cửa sổ.  

Anh ngồi trên giường, tiếng ồn từ bánh xe và bước chân người qua lại bên ngoài phòng truyền vào lỗ tai anh rõ mồn một. Mái tóc càng thêm rối bời sau một đêm ngủ trên đầu khiến anh một lần nữa nhận thức rõ cuộc sống của mình đã thay đổi.

Bực bội quá.  

Kiều Nam vừa gãi đầu vừa rời khỏi giường, lúc thay quần áo thì mặt mũi đỏ bừng lên, cố gắng tăng tốc thay nhanh hơn.  

Mười phút sau, Kiều Nam mặc một chiếc áo thun dài tay đơn giản cùng quần jean, buộc tóc lên qua loa. Mặc cho nhiệt độ bây giờ lạnh thấu xương đối với cách ăn mặc lúc này của mình, anh mở cửa sổ, sau đó vịn khung cửa, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài từ trong phòng.  

Kiều Nam vững vàng đáp xuống dải cỏ bên ngoài cửa sổ.  

Ra ngoài bằng cửa chính đàng hoàng thì còn gì là trùm trường, mắc cười.

Những dải cỏ trong làng đô thị chỉ được trồng cho có, Kiều Nam giẫm lên mặt đất dưới chân để khởi động nhẹ, sau đó cẩn thận tránh những luống hành tỏi do hàng xóm trồng rồi bắt đầu chạy bộ dọc theo con đường.  

Ban đầu đúng là lạnh gần chết, gió rét dưới không độ trong tháng giêng phả vào mặt đau như cắt. Nhưng chỉ năm phút sau, máu bắt đầu tuần hoàn khiến cơ thể dần dần chống lại được sự khắc nghiệt của thời tiết bên ngoài, thậm chí còn toát một lớp mồ hôi mỏng.

Lúc Kiều Nam cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh và nhịp thở trở nên dồn dập của mình thì mặt đen như đít nồi. Anh thật sự không hề đánh giá cao con mọt sách kia chút nào.  

Không ngờ chạy chậm chưa đến mười phút mà đã khiến cơ thể này sinh ra cảm giác như thế, lúc trước ít nhất anh phải nằm cử tạ bảy mươi ký sáu hiệp thì mới cảm nhận áp lực khi cơ thể vận động đến mức giới hạn như thế này.

Trùm trường đã từng ghi kỷ lục với cú đấm 142kg bắt đầu tính xem mình cần tốn bao nhiêu thời gian mới có thể luyện lại thể lực như thế lần nữa, sau đó chỉ muốn gọi điện cho Mộc Tưởng Tưởng ngay lập tức để đòi thêm bồi thường.  

Vì thế đúng bảy giờ sáng, điện thoại trên đầu giường của Mộc Tưởng Tưởng vang lên những tiếng rung quen thuộc, hết tiếng này tới tiếng khác.  

Mộc Tưởng Tưởng làm bài tập đến rạng sáng, lúc này đang vật lộn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ một lát. Nhưng vì sợ có tình huống gì đó khẩn cấp nên cô vẫn vươn tay, cố gắng mở đôi mắt mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó nhìn thấy một đống tin nhắn không thể hiểu được.

[Kiều Nam: “Này.”]

[Kiều Nam: “Dậy chạy bộ.”]

[Kiều Nam: “Tối hôm qua có tập luyện trước khi đi ngủ không đó?”]  

[Kiều Nam: “Đâu rồi?”]  

Mộc Tưởng Tưởng bật dậy, gõ bàn phím với gương mặt khó chịu:

[Mộc: “…”]  

[Kiều Nam: “… Cậu quên rồi phải không?”]  

[Kiều Nam: “Cậu quên rồi chứ gì!”] 

[Kiều Nam: “Cậu tự kiểm điểm lại đi!”]  

[Mộc: “Bốn giờ sáng nay tôi mới đi ngủ.”]  

[Mộc: “Vì làm bù đống bài tập mà cậu chưa viết được chữ nào.”]

[Mộc: “Vậy nên, tiết vật lý đầu tiên.”]  

[Mộc: “Tối hôm qua cậu chuẩn bị bài tới đâu rồi?”]

[Kiều Nam: “…"]  

Mộc Tưởng Tưởng nhìn chuỗi dấu ba chấm vì á khẩu không trả lời được kia với vẻ mặt không cảm xúc. Thấy có vẻ như đối phương không muốn nói chuyện tiếp nên cô nhắn một câu tôi đi tắm, sau đó ném điện thoại lên trên giường.  

Chờ đến khi cô sửa soạn xong cho mình mà không ngượng ngùng gì mấy, cũng chọn xong quần áo mà mình muốn mặc từ phòng thay đồ khổng lồ của Kiều Nam thì đề tài đã đổi sang một hướng khác.  

[Kiều Nam: “?????"] 

[Kiều Nam: “Này!!!"] 

[Kiều Nam: “Cậu đừng làm gì kỳ quái với cơ thể của tôi đấy!”]

Mộc Tưởng Tưởng kéo rèm cửa, vuốt phẳng chăn rồi giẫm lên tấm thảm mềm mại vẫn còn cảm nhận được độ ấm để ngồi xuống sô pha bên cạnh cửa sổ. Cô đón ánh sáng ban mai, tự hỏi không biết năm lớp mười gu của mình gặp vấn đề gì.  

Nhưng cho dù có cố nhớ lại thế nào thì trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh đầu tiên khi nhìn thấy đối phương, đó là gương mặt cực kỳ điển trai và đầy vẻ bất cần.  

Khi đó Kiều Nam là nhân vật nổi tiếng được các học sinh ở Anh Thành bàn tán nhiều nhất. Anh không thiếu bạn bè, đi đến đâu cũng được vây quanh, cho dù đang đứng ở đâu, bên cạnh là người ưu tú nhường nào thì vẫn không thể thay thế được vị trí thu hút sự chú ý nhất của anh.  

Một người như vậy.  

Mộc Tưởng Tưởng im lặng cúi đầu nhìn màn hình.  

Cô cảm giác như trong khoảnh khắc này có thứ gì đó vừa sụp đổ hoàn toàn.  

Buổi sáng hôm đó còn một chuyện đáng nhắc đến, đó là Mộc Tưởng Tưởng lại gặp La Mỹ Sinh, mẹ kế của Kiều Nam lần nữa.  

Không biết đối phương thức dậy từ lúc nào, nhưng tóm lại là trên bàn đã bày sẵn một bàn đầy thức ăn sáng. Có điều khi thấy Mộc Tưởng Tưởng bước xuống lầu, bà ấy vẫn không chủ động lên tiếng. Phải chờ đến khi Mộc Tưởng Tưởng thay giày vô tình ngẩng đầu lên, mới phát hiện người phụ nữ đang đứng trong phòng ăn với vẻ mặt đầy lưỡng lự.  

Ban đầu Mộc Tưởng Tưởng giật mình, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bởi vì tối hôm qua đã nghiên cứu kỹ về đối phương nên bây giờ cô không còn lúng túng nữa. Mộc Tưởng Tưởng vừa thay giày vừa lên tiếng chào hỏi đầy tự nhiên: “Chào buổi sáng.”  

Vừa dứt lời, ánh mắt ảm đạm của đối phương lập tức sáng rực lên.  

Đêm qua sau khi nói chuyện điện thoại với chồng, La Mỹ Sinh kích động tới mức thức trắng cả đêm, vừa vui vẻ vì con riêng đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng cũng vừa lo sự yên bình quý giá này chỉ là cách hiểu sai lệch của mình. 

Càng nghĩ, bà ấy lại càng không biết bây giờ nên làm gì cho phải, cuối cùng quyết định tranh thủ cơ hội này để thử kéo gần khoảng cách với con riêng hơn. Vì thế mới năm giờ sáng, bà ấy đã rời giường đi thẳng tới khu chợ gần đây nhất. 

Cháo cá, tiểu long bao, bánh nướng áp chảo, bánh quẩy, sủi cảo chiên, bánh trứng. La Mỹ Sinh không am hiểu bếp đúc lắm nên chỉ có thể mua hết tất cả những món ăn sáng mà mình nhìn thấy về nhà. Bà ấy thật sự rất muốn nhận được một chút công nhận của Kiều Nam, nhưng sau khi loay hoay mấy tiếng, lúc nhìn thấy bóng dáng kia xuất hiện, bà ấy vẫn kìm được việc muốn lùi bước. 

Lúc xuống lầu, vẻ mặt đối phương lạnh như băng không có biểu cảm, thoạt nhìn còn khó tiếp cận hơn trạng thái nóng nảy dễ giận trước kia, nghĩ kỹ lại thì hình như hôm qua Kiều Nam cũng chỉ nói vài câu đơn giản mà thôi. La Mỹ Sinh vô cùng lo lắng, nếu thái độ của bà ấy khiến đối phương hiểu lầm thì sao, vậy thì có khả năng cao là những chuyện bà ấy đang làm sẽ biến khéo thành vụng.

La Mỹ Sinh thấp tha thấp thỏm đứng trong một góc nhìn con riêng rời đi không chớp mắt, trong lòng cảm thấy hụt hẫng không nói nên lời, nhưng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng không sao, ít nhất thì đây cũng là một khởi đầu tốt. 

Nhưng không ngờ vào lúc bà ấy đã mất hết hi vọng thì lại lần nữa nghe thấy tiếng chào hỏi từ đối phương. 

"Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!" Phải nói là La Mỹ Sinh bị giật mình hoảng sợ, bà ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào của mình, lắp ba lắp bắp hỏi: "... Con định ra ngoài ư?"

Mộc Tưởng Tưởng thấy dáng vẻ đáng thương của bà ấy, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ừ một tiếng. 

Sau đó cô nghe đối phương hỏi với vẻ dè dặt cẩn thận hơn: "... Con đói bụng không? Dì mua bữa sáng về rồi, hay là... Con ăn một chút... Trước khi ra ngoài nhé?"

Sau khi ăn hai cái tiểu long bao, Mộc Tưởng Tưởng lại ra ngoài nhưng cứ cảm giác có gì đó không đúng lắm. Những lời hỏi han ân cần đến mức khiến người ta chịu không nổi của mẹ kế Kiều Nam cứ tuôn trào mãnh liệt như nước thủy triều. Đến khi cô ra khỏi thang máy bước trên đường cái thì di động lại vang lên một tiếng, nhận được một tin nhắn.

[95588: Ngày 1 tháng 3 tài khoản có số đuôi xxx của bạn vừa nhận được chuyển khoản 100000.00 đồng từ người dùng tài khoản có số đuôi xxx. Số dư hiện tại là 100299.50 đồng, xin hãy kiểm tra và xác nhận, đăng nhập vào "Ngân hàng Công thương" để kiểm tra số dư kịp thời.]

...

Lúc Kiều Nam thấy tin nhắn cũng ngơ ngác vô cùng. Bây giờ Mộc Tưởng Tưởng đang dùng điện thoại và sim của anh nên tất nhiên tài khoản mặc định cũng là của anh. Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác nhận số tài khoản chuyển khoản đúng là dãy số quen thuộc, anh mới gãi đầu: “Hôm nay đâu phải ngày phát tiền tiêu vặt đâu nhỉ."

Còn gửi một lần nhiều như vậy, đúng là hiếm thấy. 

Tiền tiêu vặt...

Mộc Tưởng Tưởng, nhớ lại chuỗi số không thật dài kia, cất điện thoại vào, không còn gì để nói nữa. 

Kiều Nam suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu được phụ huynh đột nhiên cho tiền tiêu vặt là có ý gì, chỉ có thể cho rằng là do mấy ngày trước anh share hình cá Koi lên Weibo. Vì thế anh không nói gì thêm, chỉ đi trước dẫn đường dẫn Mộc Tưởng Tưởng tới tiệm cắt tóc mà mình thường hay ghé.

Nhà tạo mẫu tóc trong tiệm nhận ra gương mặt của khách quen, lập tức bước tới tiếp đón. Mộc Tưởng Tưởng bị một đám người xa lạ vây quanh, không nhịn được nhíu mày, chỉ sang Kiều Nam, vẻ mặt lạnh lùng: “Là cậu ấy cắt."

Nhà tạo mẫu tóc chính tự xưng là Tony nhanh chóng nhìn thoáng qua đuôi ngựa được buộc qua loa kia, sau đó nở nụ cười: “Ấy chà, cô bé này có làn da trắng nõn mà mặt cũng nhỏ xinh nữa, đúng là làm kiểu tóc nào cũng hợp."

Trên mặt Kiều Nam không lộ một chút vui vẻ nào khi được khen, anh nhanh chóng tìm được một chỗ để ngồi xuống: “Cắt.” 

Sau đó Kiều Nam lại đưa tay lên đầu để diễn tả: “Cắt đến đây.” 

"Cắt vậy có phải là ngắn quá rồi không, chú cảm thấy kiểu tóc bob đang thịnh hành gần đây cũng rất dễ chăm, còn hợp với gương mặt của cháu nữa..."

Còn chưa nói dứt lời, anh thợ Tony đã nhận được ánh mắt của đối phương, lập tức biến thành người câm. 

"Tôi nói cắt. Cứ ngắn như vậy đi.” Thiếu nữ trong gương tháo mắt kính xuống, vẻ mặt khó chịu lập tức lộ ra rõ ràng. Trên gương mặt vốn dĩ xinh xắn lạnh nhạt kia toát lên cảm giác nghiêm túc không nói nên lời, khiến người ta cảm thấy như nếu không nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của cô thì sẽ bị cô đánh ngay. 

Khách hàng ghé tiệm càng ngày càng đông, Mộc Tưởng Tưởng ngồi chờ một lát thì quyết định ra ngoài hít thở không khí. Cô ngồi ngẩn ngơ phơi nắng trên ghế trong công viên, trong đầu toàn là dáng cảnh tượng trừng mắt nhìn nhà tạo mẫu tóc với vẻ khó chịu của Kiều Nam ban nãy. 

Đó vốn là gương mặt của Mộc Tưởng Tưởng, cô đã ngắm nhìn nó trong gương mười mấy năm, nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi nó lại xa lạ đến nỗi cô không nhận ra. 

Hóa ra không cần dựa vào cơ thể cao to cũng có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy sao? 

Nửa tiếng sau, cô đã tìm được đáp án từ bóng người vừa bước ra khỏi cửa tiệm kia. 

Mái tóc dài đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cái đầu húi cua với hai bên được cạo gần sát da đầu, phần tóc phía trên cũng không dài, chỉ là những lọn tóc xoăn tự nhiên rủ nhẹ bên trán, nhưng nó cũng không ngăn được đôi mắt tràn đầy ngang ngạnh kia.

Vốn dĩ là một cô gái mảnh khảnh nhưng thoắt cái đã trông mạnh mẽ hơn, cả chiều cao cũng như được tăng thêm vài centimet, thế nên khi cô đứng lười nhác như thế trước cửa tiệm, khí chất toát ra vẫn khiến người ta không dám tiếp cận. 

Hầu như tất cả những khách hàng muốn đi vào tiệm đều quay đầu quan sát, cô cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì, có mấy người nhìn chằm chằm dữ quá, cô còn quay đầu lại mắng không nể nang ai: “Nhìn cái rắm gì mà nhìn!"

Khiến đám thanh niên nhuộm tóc đủ màu trông không dễ chọc kia sợ tới mức hốt hoảng bỏ chạy. 

Cảnh tượng này đúng là không khác gì cảnh trong mơ. 

Ánh mặt trời gieo rắc xuống, rơi trên hàng lông mày nhíu lại vì mất kiên nhẫn kia, sau đó Mộc Tưởng Tưởng nghe thấy giọng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc: “Này, có đi hay không? Cậu dính lên ghế rồi à?"

Vài giây sau, Mộc Tưởng Tưởng đứng lên. 

Kiều Nam đeo mắt kính, lắc đầu, vừa đi vừa chửi tục: “Đúng là ngu không tả nổi, đã nói là cạo đầu đinh luôn mà cả đám như không hiểu tiếng người, chừa chùm tóc này lại cho gà ăn à?"

Mộc Tưởng Tưởng thu hồi ánh mắt hoảng hốt, cô nhìn xuống đất vớvới tâm trạng phức tạp, bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra cũng khá đẹp mà, rất hợp với cậu.” 

Bầu không khí chìm vào im lặng trong vài giây. 

Sau đó Kiều Nam đột nhiên sải bước nhanh hơn: “Bị điên... Điên à!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play