Lúc này, Vân Kiều chợt thấy ca ca mình và La Tái Dương chẳng biết đã lấp ló ngoài cửa từ bao giờ, cả hai đều đang cố nén cười.
Vân Kiều thầm buồn cười, La Tái Dương thì thôi đi, ca ca từ lúc nào cũng học làm mấy chuyện này vậy? Chắc là ở cùng đám Tiểu Ngũ lâu ngày, mưa dầm thấm đất nên học theo.
Xem ra câu "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" quả nhiên có lý.
La Tái Dương thấy nàng đã phát hiện ra bọn họ, còn vẫy tay với nàng, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng.
Vân Kiều khẽ gật đầu, trong lòng dường như đã hiểu ra đôi chút. Chắc hẳn đống đồ ăn kia đều do Phù Thải Hoa này mua, chỉ là sao nàng trông có vẻ... như một đứa trẻ vậy?
Thái độ của Tần Nam Phong cũng có chút không đúng, dường như rất kháng cự sự quan tâm của cô di muội này.
"Này... ngươi đừng khóc nữa." Vân Kiều đưa cái bát trong tay về phía nàng ta: "Ta nhường cho ngươi đút có được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT