Bả Vân Kiều và Tần Nam Phong đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Hoàng Cúc phía sau không biết vì sao lại ngã sóng soài trên đất, Kiêm Gia vội vàng cúi xuống đỡ nàng: "Không sao chứ? Sao đang đi lại ngã vậy?"
Hoàng Cúc vội vàng đứng dậy, thấy Bả Vân Kiều và Tần Nam Phong đều quay lại nhìn mình, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Lần này lại để Tần thiếu gia thấy bộ dạng thảm hại nhất của mình... Nàng hoảng hốt buột miệng: "Là... là do vấp phải đá trên đường."
Lúc Tần thiếu gia nhìn cô nương, gương mặt nhìn nghiêng đẹp đến nao lòng, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười bâng quơ, khiến nàng nhìn đến ngây dại, trong lòng rối bời, nhất thời không tập trung, đến nỗi giẫm phải vạt váy của mình mà ngã nhào.
Kiêm Gia cúi xuống phủi bụi trên người nàng, miệng nói: "Đường bằng phẳng thế này lấy đâu ra đá? Ta thấy ngươi cả đường đi cứ như người mất hồn, có tâm sự gì sao?"
Hoàng Cúc trong lòng càng thêm hoảng hốt, sợ Bả Vân Kiều nhìn thấu tâm tư của mình, lén nhìn Bả Vân Kiều, vội nói: "Đâu có, nô tỳ chỉ thấy tiếc cho cô nương thôi."
"Tiếc cho ta?" Bả Vân Kiều có chút kỳ quặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play