Edit: Hiền
"Sao lại không được?"
Trương Thời Dã cầm cánh tay Hạ Uyển Ương lên xem, vết sẹo đã mờ hơn nhiều so với trước: "Em đừng nghĩ bây giờ đã lành rồi, mùa hè nóng, ra mồ hôi thì vết thương vẫn có thể bị nhiễm trùng đấy."
Hạ Uyển Ương nhíu mày: “Trương Thời Dã, em không phải được nặn bằng bùn, có phải anh nhạy cảm quá rồi không? Anh không cho em đi làm, ngày nào cũng cho em ăn ngon uống tốt, chúng ta còn chưa kết hôn, anh để người khác nghĩ sao? Nói em giả bệnh không đi làm để lừa anh ăn uống à?"
Nói xong cô thở dài: “Thật ra em ở không cũng chán quá, trước đây ở bệnh viện có anh và thím Kiều nói chuyện với em, bây giờ ban ngày anh đi làm, buổi tối chúng ta cũng không nói được mấy câu. Quan hệ giữa em với mọi người ở điểm thanh niên trí thức cũng bình thường, không biết ở sau lưng mọi người thêu dệt em thế nào nữa. Ngày mai chúng ta tới thành phố một chuyến, ngày kia em đi làm, được không?" 
Trương Thời Dã nhìn Hạ Uyển Ương: “Xin lỗi Uyển Ương, anh không nghĩ nhiều như vậy. Chân em chỉ cần trầy một chút da thôi anh đã đau lòng lắm rồi, huống chi lần này em bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn vì anh mà bị thương. Mỗi ngày anh đều rất tự trách, dù có đối xử tốt với em thế nào anh cũng cảm thấy không đủ.
Nếu em chán thì cứ đi làm đi. Chị bên bộ phận cấp phát dụng cụ còn hơn một tháng nữa là sinh con rồi, em đi thay chị ấy. Đợi chị ấy sinh, ở cữ xong thì mùa thu hoạch cũng gần kết thúc rồi. Sang năm chúng ta kết hôn, em cứ ngoan ngoãn ở nhà là được, không sợ người khác nói nữa!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play