Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi bà ta biến mất, sau đó buông chén trà trong tay xuống, bĩnh tĩnh nói: “Hai nhà chúng ta cũng không phải người ngoài, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”
Đổng Tĩnh đang đắm chìm trong niềm vui sắp đẩy con gái kế vào hố lửa nên không nhận ra tâm trạng của người phụ nữ đối diện đã thay đổi, mụ cười khúc khích, nói: “Vậy thì tôi cứ nói thẳng nhé, chị cũng đừng chê cười, hôm nay tôi tới là để cầu hôn cho con bé ở nhà tôi.”
Tưởng Bạch Bình nhướng mày, bà ta sửng sốt, hai đứa bé trong nhà không chỉ đã sớm đính hôn mà ngay cả ngày cưới cũng đã được ấn định rồi, dự là vào tháng sau mà.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Tưởng Bạch Bình, Đổng Tĩnh giả vờ tự vả vào miệng mình: “Xem tôi vui quá mà hồ đồ chưa này, nói cũng chẳng nói rõ nữa. Ý tôi là con bé Kiều Kiều nhà tôi ấy, nó ấy à, nó thích Đông Viễn nhà chị lắm đấy.”
Thích chú nhỏ á? Không thể nào, phản ứng đầu tiên của Tưởng Bạch Bình chính là như vậy.
Một thằng con hoang không biết bố là ai, ai mà lại thích cậu ta chứ. Gả cho cậu ta thì ở đâu, cùng sống trong một ngôi nhà tranh tồi tàn à?
Bà ta nhẹ nhàng bưng chén trà lên giải khát, khóe miệng chậm rãi cong lên: “A Tĩnh, cô đừng đùa với tôi nữa, tôi còn tưởng là thật đấy. Cô cũng biết tôi lúc nào cũng phát sầu về chuyện cả đời của chú nhỏ mà, nên đừng lấy chuyện này ra mua vui cho tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT