Cậu ấy thực sự không thể để mẹ mình rời đi.
Cố Kiều Kiều nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy có chút xót xa. Ôi chao, ba mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống bao nhiêu năm qua, cũng khó trách Kim Trụ lại không nỡ như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, cậu ấy cũng không nên dung túng cho vợ tùy tiện mắng chửi mẹ chồng.
"Kim Trụ, dì Dương muốn tái hôn em thấy buồn. Nhưng lúc trước khi em lấy vợ, chẳng lẽ dì Dương không buồn sao? Nhưng em đã lớn thế này rồi chắc cũng hiểu, người đi cùng với chúng ta đến cuối cùng không phải là con cái, mà là người bạn đời.
Khi em và vợ yêu thương nhau, hỗ trợ lẫn nhau thì em có từng nghĩ đến việc dì Dương phải lẻ loi một mình trong căn nhà lớn, đi làm về cũng không có một người để nói chuyện không? Bà ấy cũng là con người, cũng cần người bầu bạn, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn cơm. Chỉ vì em không nỡ mà định để bà ấy sống cô độc hết quãng đời còn lại sao?" Cố Kiều Kiều nói một cách chân thành.
Kim Trụ nghe xong thì vội vàng lắc đầu: “Không phải như vậy. Mẹ có bọn em mà, sao bà ấy có thể cô đơn được." Cậu ấy ngày nào cũng đến thăm mẹ mà.
Tần Đông Viễn lúc này nói thêm: "Kim Trụ, cháu có thể bầu bạn với mẹ mình, Kiều Kiều cũng có thể. Mẹ cháu còn có một công việc bao người mơ ước, có một nhóm nhân viên trung thành đáng tin cậy. Nhưng tất cả những điều đó không thể nào thay thế cho một người bạn đời tri kỷ." Nói đến đây, anh lặng lẽ liếc nhìn vợ mình: “Từ khi kết hôn với Kiều Kiều, chú mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT