Chỉ là rõ ràng cô đã thở phào quá sớm.
"Này, đã từng thấy thứ này chưa, biết nó có mùi vị gì không?" Dường như hai mươi bốn giờ không gây sự là giới hạn chịu đựng của Lý Cầm Lan. Khi đi được hơn nửa chặng đường, cô ta không nhịn được giơ thứ gì đó giống tiền xu lên hỏi Cố Kiều Kiều đang cắn hạt dưa dưới giường.
Cố Kiều Kiều nhìn cô ta một cái đầy ẩn ý: “Sô cô la, sô cô la đồng xu. Mặt trước khắc chữ Phú Quý Mãn Đường, mặt sau khắc chữ Ngũ Cốc Phong Đăng.”
Trong trung tâm mua sắm của bách hóa Ngân Quang ở huyện có bán, lần trước cô còn cố ý mua hai túi lớn, bảo Thiết Trụ mang đi chia cho các bạn nhỏ ăn chơi.
Lý Cầm Lan bị nghẹn, người phụ nữ này thật sự hiểu rộng. Mắt cô ta lóe lên: “Đây là thứ anh Mã đã cố tình mua cho tôi trước khi lên tàu hỏa, bảo tôi ăn cho đỡ buồn. Nhưng thứ này ăn nhiều cũng ngán, hay là chia cho cô hai miếng nhé?”
"Cảm ơn ý tốt của cô, không cần đâu." Cố Kiều Kiều không rõ cô ta định làm gì, bình tĩnh nói.
"Cô..." Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play