Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại bực mình chửi rủa. Cái thứ nghèo hèn, có mỗi quyển sổ thôi mà cứ canh cánh trong lòng mãi, đúng là chẳng giống con cháu nhà họ Lưu chút nào.
Giống con mẹ hẹp hòi của mày đấy.
Dù sao Thiết Trụ cũng là một đứa bé mười một mười hai tuổi, tuy thông minh nhưng từ nhỏ sức khỏe yếu nên hơi nhút nhát.
Thấy ông nội hung tợn nhìn mình chằm chằm, cậu ấy vô cùng sợ hãi, vội vàng trượt xuống ghế chạy ra trốn sau lưng mẹ. Sau đó, cảm thấy hành động của mình không ổn cho lắm, cậu ấy lại định đứng ra trước bảo vệ mẹ.
Dương Thúy Phân nhẹ nhàng xoa đầu con trai, đang định nói gì đó thì…
Bà Dương đang thu giày ở cửa phòng phía Đông đi tới, mỉm cười hòa giải: “Thông gia, trời đã tối rồi, hay là mọi người về trước đi, chuyện này để hôm sau hãy nói. Không phải lúc nào nhà máy cũng hoạt động, việc tuyển dụng này phải mất mấy ngày mới xong.”
Bà Lưu nhìn bà cụ trước mặt, đánh giá bà cụ từ trên xuống dưới, khinh thường: “Tôi nói này bà thông gia, bà không phải người ở đây, sao lại ở trong thôn Cố Gia chúng tôi chứ? Ai biết chuyện thì họ biết hai thằng con trai của bà bất hiếu khiến bà không thể sống ở nhà của mình mà phải sang sống cùng con gái. Ai không biết chuyện thì còn tưởng nhà họ Dương các người tuyệt hậu rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT