Nhìn người đàn bà ngồi dưới đất đang khóc lóc om sòm, Cố Kiều Kiều tức giận đến đau đầu, ai đánh dì chứ.
Nhưng Thiết Đầu không nghĩ như vậy, cậu ta thật sự nghĩ mẹ mình bị ức hiếp, lập tức đi đến trước mặt Tần Đông Viễn, chất vấn anh: “Chú là người đánh mẹ tôi phải không?”
Nhìn người đàn ông cao hơn mình hai cái đầu, Thiết Đầu không hề sợ hãi. Cao lớn hơn, to con hơn cậu ta thì sao, Kim Trụ cao hơn cậu ta vẫn bị cậu ta đánh cho bầm dập mặt mũi đấy thôi?
Cậu ta phun cọng rơm trong miệng ra, vẻ mặt khinh thường ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Nào, hai chúng ta đọ sức xem, để tôi xem bản lĩnh của chú thế nào mà dám đánh mẹ của Lưu Thiết Đầu tôi đây.”
Nói xong, cậu ta xoắn ống tay áo, bày ra tư thế sẵn sàng.
Tần Đông Viễn nheo mắt đánh giá cậu thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi này, trầm giọng nói: "Tránh ra." Anh không có thói quen đánh phụ nữ và trẻ em.
“Phì, đồ con hoang, ra lệnh cho ai đó? Đừng tưởng rằng có ông chủ vớ vẩn nào đó làm chỗ dựa liền quên mất mình là ai, đồ con hoang nhà họ Tần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT