Đúng vậy, nghe không hề sai chỗ nào. Nhưng mọi người đều thấy hơi bất ngờ.
Từ khi nào mà con thỏ chết bầm này lại biết ăn nói thế này, chẳng phải bình thường nó rất trầm mặc ít nói sao?
Lưu Thôi Sinh cũng có chút kinh ngạc, ông ta nắm tay ho khan một tiếng rồi lớn tiếng mắng con trai mình: “Mày ăn nói với ông nội mình kiểu gì vậy.”
Kim Trụ xoay người nhìn bố mình, giễu cợt: “Tôi có nói sai chỗ nào không? Hay là ông nghĩ chúng tôi chỉ nên nhận lòng tốt của người khác chứ không cần báo đáp lại? Đến khi người ta hết giá trị lợi dụng thì lại đá văng người ta đi.”
Họ tưởng cậu ấy không biết gì thật ư.
Bà Lưu thẳng thừng mắng chửi con trai mình là thế nhưng khi thấy Kim Trụ chất vấn bố cậu ấy như vậy, bà ta cũng thấy bất mãn: “Ăn nói với bố mày kiểu gì đấy.”
Kim Trụ không quan tâm đến bà nội mà chỉ nhìn bố mình, gằn từng chữ: “Trên đời này không thiếu gì người chỉ quan tâm đến lợi ích như ông. Tầm nhìn thiển cận, chỉ biết chấp nhất cái lợi nhỏ nhặt trước mắt, thế thì cả đời cũng chỉ được vậy thôi. Bố, ông có biết tại sao chiều nay chú Đông Viễn lại vác nửa con heo đến nhà chúng ta không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT