Tần Đông Viễn cũng có hơi ngơ ngác, anh xấu hổ gãi đầu: “Lúc ăn Tết nó đã hai mươi, đầu óc chắc cũng tầm bảy tám tuổi, tám chín tuổi hoặc là mười mấy tuổi nhỉ…”
Sau sự việc lần này, anh tạm thời hơi không xác định được.
Bình thường ngoại trừ việc tham ăn, mê chơi và đầu óc có phần khờ khạo ra thì trông A Dũng cũng không khác người bình thường cho lắm. Vào ngày mùa còn chủ động xuống đồng làm việc cùng anh, tốc độ cắt lúa mì còn nhanh hơn cả người làm ruộng lâu năm nữa.
Sau khi Cố Thư Dao bước vào cổng thì nhanh chóng lướt qua hai người Tần Đông Viễn đi vào trong. Lúc này, Cố Kiều Kiều nghĩ dù sao cũng đến rồi, thôi thì cứ vào xem vậy.
Chắc chắn là nhà mẹ đẻ đã xảy ra chuyện, điều này cô có thể đoán được. Nếu không thì A Dũng sẽ không đi báo tin cho bọn họ, đứa nhỏ này không phải người vô cớ gây rối.
Tuy rằng đó là tin tức sai.
Có lẽ năm đó Gia Cát Lượng có thể mượn được mũi tên từ thuyền cỏ là nhờ ông đã báo tin giả cho Chu Du.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play