Ôn Hành đứng trước mặt Ôn Báo, trong lòng đang tính toán khả năng chạy thoát khỏi tay một tu sĩ Xuất Khiếu. Nghĩ đi nghĩ lại, nhận ra khả năng gần như bằng không, biết làm sao đây, đành phải cắn răng mà xông lên thôi.
Hình Chính Thiên dùng đôi mắt vàng kim liếc nhìn Ôn Hành. Trong mắt gã, Ôn Hành đã là một người chết.
Ôn Báo thở hổn hển: "Ôn Hành, ngươi đi đi! Tình nghĩa của ngươi, ta ghi nhớ! Nếu có kiếp sau, ta sẽ kết cỏ ngậm vành để báo đáp!" Trong lời nói đã mang theo ý chí tử vong. Nó đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ còn cách Xuất Khiếu một bước ngắn nữa thôi. Nó nhìn thấu tất cả, dù Ôn Hành có tài giỏi thế nào, cũng không phải đối thủ của Hình Chính Thiên.
Hình Chính Thiên là thiên tài của Báo Tộc, bao nhiêu năm qua không biết đã dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo để bồi dưỡng. Tu vi của gã vô cùng vững chắc, trải qua bao sóng gió trong Báo Tộc, sao Ôn Hành có thể chống lại được. Ôn Báo và Ôn Hành đi chung đường với nhau đã lâu, khi Ôn Hành đi ăn xin, nó cũng đi theo. Không có cây gậy ăn xin, Ôn Hành chẳng khác gì kẻ vô dụng.
"Chuyện này để sau hãy nói." Ôn Hành quay đầu, nở nụ cười với Ôn Báo: "Ta là sư tôn của ngươi, bảo vệ ngươi là trách nhiệm của ta."
Ôn Báo sững sờ, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nó. Nó gào lên: "Ta tự mình trục xuất khỏi sư môn không được sao?! Ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa! Ta không cần ngươi giúp!" Hét xong, Ôn Báo vừa tay chân luống cuống đẩy Ôn Hành ra phía sau: "Ngươi đi đi! Đi đi!"
Từ nhỏ đến lớn, ngoài Tiểu Ngọc, chưa ai quan tâm nó như Ôn Hành. Ở trong Báo Tộc, nó chỉ có thể che mặt, như một cái bóng trong bóng tối. Lúc lang thang trong Báo Tộc, những con báo con tụ tập thành đàn kia chỉ dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn nó...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play