Người ta thường nói, lòng yêu cái đẹp là bản tính của con người. Ngay cả một tu sĩ không để tâm đến ngoại hình như Ôn Hành, cũng có thể phân biệt được sự khác biệt giữa cái đẹp và cái xấu.
Con Tuyết Ngọc Hồ trong thạch lưu ảnh hiện ra oai phong lẫm liệt với bộ lông dày dặn, đặc biệt là một chỏm lông đỏ rực trên đỉnh đầu trông như một ngọn đuốc cháy sáng giữa tuyết trắng. Mỗi cử động đều thể hiện sự cao quý của linh thú, dường như có thể vượt ra khỏi thạch lưu ảnh.
Sinh vật trước mắt... trông chỉ to như một con chó bình thường, bộ lông xám xanh lẫn vài sợi lông dài màu trắng, trên đầu còn có một chỏm lông đỏ ảm đạm, trông thế nào cũng thấy vừa xấu xí vừa buồn cười.
Con hồ ly chỉ có thể cử động miệng, dù đang bị trói chặt như cái bánh chưng, nhưng miệng lưỡi lại không chút khoan nhượng: "Đồ nhân loại đáng ghét, dám đánh lén bổn cô nương! Bổn cô nương nhất định sẽ xé ngươi ra thành tám mảnh để hả giận! Có giỏi thì thả bổn cô nương ra!"
Khóe miệng Ôn Hành co giật. Nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn lễ phép đặt con hồ ly xuống đất. Rễ cây vừa buông lỏng, con hồ ly liền "vút——" một cái biến mất, chỉ còn lại tiếng chửi mắng vẫn vang lên rõ ràng bên tai.
Ôn Hành nhìn trân trân vào khoảng không, nghi ngờ chính mình. Cái thứ này mà gọi là Tuyết Ngọc Hồ ư? Rõ ràng là một con chó trụi lông mà!
Ôn Hành bị đả kích quá lớn, hắn đứng ngây người trên sườn núi nhìn dãy băng sơn phía trên đầu một hồi lâu. Nếu không phải bên cạnh phi hành khí của hắn đột nhiên xuất hiện vài cái đầu tròn nhỏ xíu, có lẽ hắn còn cần thêm thời gian để hoàn hồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT