Nói là có phản phệ, nói là kiên cố bất phá, nói là linh lực chấn động sẽ dẫn đến sự chú ý của các tu sĩ khác... nhưng khi Ôn Hành từng chút một đập nát hết năm cái đầu lâu, cả trận pháp lại chẳng hề có chút phản ứng nào.
Báo Tử ngồi trong tế đàn với vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn từng động tác của Ôn Hành, trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ — "quái vật". Ôn Hành vốn có khuôn mặt dữ tợn với răng nanh lộ ra, sau khi đập vỡ hết các đầu lâu thì dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Ôn Hành lúc đầu trông như thế nào? Báo Tử nhớ khi mới gặp, hắn là một tên hành khất bước đi lảo đảo, mặt vàng da bủng, giống như một cỗ thi thể biết đi. Giờ đây, nhìn lại thì đã thuận mắt hơn rất nhiều, Báo Tử vốn không giỏi quan sát ngoại hình người khác, chỉ cảm thấy Ôn Hành đã khác đi.
Nếu Cẩu Tử  ở đây, y sẽ nhận ra rằng Ôn Hành đã trắng hơn, mập hơn. Trông cũng trở nên ưa nhìn hơn trước.
Ôn Hành kiểm tra từng cái một, cảm thấy chỗ nào đập chưa đủ nhuyễn liền bổ thêm vài nhát. Báo Tử đứng bên cạnh xem mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bây giờ nó thật sự cảm thấy Ôn Hành đã nương tay với nó rồi.
Sau khi các đầu lâu bị phá hủy, trên tế đàn đột nhiên có tiếng nước tí tách nhỏ giọt. Trước đây, khi Thiên Ma Ngũ Lôi Trận còn tồn tại, trận pháp phía trên có thể giữ cho tế đàn khô ráo, giờ trận pháp đã bị phá, chẳng bao lâu nữa, động này sẽ trở lại trạng thái tự nhiên vốn có.
"Đi thôi." Ôn Hành một tay vác Trác Bất Phàm, một tay gọi Báo Tử. Cây gậy ăn xin đen nhánh từng chút từng chút gõ lên nền động ẩm ướt, tiếng vang trong trẻo, hoàn toàn không giống âm thanh phát ra từ một khúc gỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play