Bình minh ló dạng, Cẩu Tử tỉnh dậy từ giấc ngủ. Tinh thần y phấn chấn như được uống máu gà, nhìn về phía Ôn Hành và Liên Vô Thương đang co ro ở trước cửa xe gỗ mà hỏi: "Hai người các ngươi làm sao vậy? Sao lại ủ rũ thế này?"
Ôn Hành và Liên Vô Thương ngáp một cái dài: "Có lẽ là ngủ không ngon giấc." Không chỉ là không ngủ ngon, mà thực ra là cả đêm không ngủ chút nào.
Hai người thì thầm to nhỏ suốt cả đêm. Đến mức Liên Vô Thương cũng không ngờ mình lại có thể nói nhiều như vậy. Ôn Hành cũng thế, rõ ràng lúc đối diện với Cẩu Tử và Lão Ôn Đầu, hắn luôn nói năng ngắn gọn, vậy mà ở trước mặt Liên Vô Thương, hắn còn lắm lời hơn cả mấy thẩm thẩm bán rau ở vệ đường.
Liên Vô Thương đứng dậy, vươn vai một cái: "Tối nay nhất định phải nghỉ sớm." Đến Ngự Linh Giới, áp lực vốn đã rất lớn, nay lại thêm bệnh cũ tái phát, thêm vào đó bây giờ đã đến địa giới của các môn phái tu tiên, y chẳng khác nào người phàm. Nếu ở đây hấp thụ linh khí, không chừng sẽ kinh động đến một vài kẻ. Thôi thì cứ nhẫn nhịn vậy.
Ôn Hành cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nghĩ đi nghĩ lại, đoán chừng là vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Cẩu Tử vội vàng lau mặt qua loa, ăn vài miếng thức ăn còn dư lại từ hôm qua. Y hăng hái muốn kéo Ôn Hành và Liên Vô Thương đi đến Phái Thanh Thành để báo danh. Nhưng mới đi được vài bước, Cẩu Tử chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Còn chiếc xe gỗ thì phải làm sao?"
Bọn họ vốn không phải người bản địa, đến lúc rời đi rồi, chẳng may xe gỗ bị người khác kéo đi thì làm sao đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT