Cẩu Tử vô cùng kinh ngạc: "A? Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Trấn Tiểu Nham? Rời khỏi nơi này rồi chúng ta sẽ đi đâu đây?" Từ khi Cẩu Tử có ký ức, y đã sống lăn lộn khắp các ngõ ngách ở Trấn Tiểu Nham. Bây giờ nghe Ôn Hành nói sẽ rời đi, Cẩu Tử hoàn toàn bối rối.
Ôn Hành nhàn nhạt nói: "Ta cứ cảm thấy nếu tiếp tục ở lại Trấn Tiểu Nham thì không an toàn. Nghe nói bên cạnh có một trấn lớn hơn là Trấn Thanh Thành, chúng ta có thể đến đó xem thử."
Cẩu Tử không vui: "A Hành, Lão Ôn Đầu vừa mới qua đời, ngươi liền muốn đi sao?"
Chẳng phải là quá bạc tình bạc nghĩa rồi sao? Bọn họ dù là những kẻ ăn xin, không nhà không cửa, khi chết cũng chỉ cần quấn tạm một cái chiếu rồi vứt ở ven đường. Nhưng đối với Cẩu Tử, Trấn Tiểu Nham  này không giống như vậy. Đây là nơi có tuổi thơ của y, nơi Lão Ôn Đầu và gia gia của y đều yên nghỉ. Y không muốn rời đi.
Ôn Hành mỉm cười ôn hòa, sau đó xoa xoa mái tóc mềm của Cẩu Tử: "Lão Ôn Đầu không còn nữa, chúng ta phải tiếp tục sống, hơn nữa còn phải sống tốt hơn. Chỉ có đến nơi lớn hơn, chúng ta mới có cơ hội kiếm được nhiều đồ ăn hơn. Mùa đông sắp đến rồi,ở lại Trấn Tiểu Nham lại càng trở nên khó khăn
Cẩu Tử suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói đó cũng hợp lý. Mỗi năm đến mùa đông đều có không ít mấy kẻ ăn xin bị chết cóng, hơn nữa khi Lão Ôn Đầu còn sống cũng đã nói rằng mùa đông năm nay sẽ đặc biệt lạnh lẽo. A Hành không giỏi việc ăn xin, liệu hai người bọn họ có thể sống sót qua mùa đông này hay không quả thực là một vấn đề lớn. Dù Lão Ôn Đầu có qua đời cũng còn có người đến thu xác, còn nếu y và A Hành chết đói thì ngay cả người đến nhặt xác cũng chẳng có.
Cẩu Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ấm ức đồng ý: "Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ đi nói với bọn Tam Hổ ."
Ôn Hành ngạc nhiên: "Bọn Tam Hổ còn đánh ngươi nữa kia, ngươi rời đi còn phải báo với bọn họ làm gì?"
Cẩu Tử trợn mắt: "Cái miếu nát mà chúng ta vất vả lắm mới dựng được, cứ thế mà bỏ đi thì thật là lãng phí. Trước khi đi, nói với bọn Tam Hổ một tiếng, nếu có tiểu hành khất nào đến, bọn chúng có thể vào ở tạm. Mọi người đều sống ở Trấn Tiểu Nham, trước kia đều vì miếng ăn, vì để sống sót. Bây giờ chúng ta đi rồi, sau này nếu có cơ hội gặp lại, dù sao cũng coi như là đồng hương."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play