Lúc hoàng đế "lao" vào, hai chân cũng mềm nhũn, mà khi hắn nhìn thấy thê tử đang nằm mê man bất tỉnh trên giường, miệng lập tức há ra gào lên một tiếng thảm thiết —— sau tiếng hét, thân thể mập mạp bỗng nhiên nhào tới trước giường, không nói hai lời liền bắt đầu gào khóc, đương nhiên, lúc khóc hắn cũng không quên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của thê tử, thê thảm bắt đầu gào khóc: "Hu hu, sao vậy, nàng đừng hù dọa ta mà, hu hu... Nàng mở to mắt nhìn ta một chút..."
Hoàng đế quả thật bị dọa đến không chịu nổi, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, mỗi tấc thịt trên mặt đều méo mó vì kinh hoàng, trông chẳng khác gì một khối mỡ bị vặn xoắn lại. Lý Thuần Ý đứng ở bên cạnh nhìn tỷ phu thương tâm gần chết như thế, trong lòng hơi có một tia chột dạ.
"Tỷ giả vờ hôn mê như vậy, lỡ bị tỷ phu phát hiện thì sao?”
"Sẽ không." Lúc đó Hoàng hậu dùng giọng nói bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Với trí thông minh của chàng ấy thì tuyệt đối không phát hiện được."
Giờ khắc này trong lòng Lý Thuần Ý có chút thổn thức nghĩ, chuyện này kỳ thật không liên quan gì đến chỉ số thông minh hay không thông minh, chẳng qua là quá sợ mất đi người mình yêu cho nên rối loạn, căn bản không có khả năng suy nghĩ chuyện khác.
Hoàng đế khóc trọn vẹn nửa giờ, đôi mắt vốn không quá lớn, giờ lại sưng vù như hai quả đào. Nỗi hối hận sâu sắc nổi lên trong lòng hắn, mình không nên rời khỏi kinh thành vào lúc này, thủy quan ở địa cung có xuất hiện hay không thì liên quan gì đến hắn, sau khi cha chết đi có yên nghỉ hay không thì đã sao, dù sao thì hai người cũng đâu phải cha con tình thâm nghĩa trọng gì!
Nhưng Hoàng hậu thì khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play