Yến tiệc vẫn tiếp tục. Tiếng nhạc đã dừng lại.
Trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, không một tiếng động, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Thái tử phi đang ngồi ở trên cao, rực rỡ và xinh đẹp vô song. Nàng chậm rãi nói: "Quý quốc đến từ phương xa, có điều cầu, chúng ta là một quốc gia lễ nghi, không có lý do gì lại không thành toàn."
Lời nàng vừa dứt, Hứa Phượng Châu đứng dậy, nhìn muội muội mình, vẻ mặt đầy tự hào: "Lời Thái tử phi nói rất đúng, dù có thua, chúng ta là một cường quốc cũng thua được."
Nói câu này, hắn liếc nhìn công chúa Bột Hải. Ý ngoài lời, không như bọn họ mặt dày, thua hết lần này đến lần khác, vẫn cứ khăng khăng đòi làm trò hề, nói hay thì là dũng mãnh, nói khó nghe thì là không có tự biết mình.
Lời này vừa ra, các triều thần trong điện đều đồng tình. Mặc dù trong lòng cảm thấy Thái tử phi không biết đánh mã cầu đang khoác lác, nhưng có thể trong dịp này dám nói ra như vậy, cũng là rất đáng nể, không thể nào cứ vô cớ để người ta lấn lướt.
Không hổ là Thái tử phi của Đại Dận chúng ta, đúng là hơn hẳn mấy nước nhỏ bé kia!
Tạ Hành bên cạnh nhìn người nữ tử mà mình yêu thương, ánh mắt dịu dàng: "Vậy cứ theo lời Thái tử phi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT