Thốt nhiên Thẩm Mạn Mạn nghe những lời ấy, mắt mở to ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
Cuối cùng nàng gật đầu, cười nói: “Người nói đúng. Người là mẫu thân ruột của ta, khi đó người có thể trốn thoát, ta nên vui mừng, vui mừng thay người. Giữa chúng ta không ai đúng ai sai cả.”
Lâm Nhã Tiên lau nước mắt: “Mạn Mạn... mẫu thân biết, mẫu thân làm chưa đủ tốt... nhưng chúng ta là mẹ con ruột thịt...”
Thẩm Mạn Mạn lại nói nhẹ nhàng: “Ta sớm đã không hận người nữa. Nhưng duyên phận mẫu tử của chúng ta, cũng sớm đã bị người vứt bỏ, chúng ta không ai nợ ai cả.”
Lâm Nhã Tiên đờ đẫn nhìn nàng: “Mạn Mạn... không, con phải hiểu cho mẫu thân chứ...”
“Ta hiểu. Nhưng chuyện đã xảy ra, ai cũng không thể thay đổi. Người sinh ra và nuôi nấng ta, nhưng người cũng đã bỏ rơi ta. Giờ chúng ta hai ta đã thanh toán xong! Hôm nay ta đi theo người, bất quá chỉ muốn nói với người những điều này.”
Nói xong, Thẩm Mạn Mạn nhìn thẳng vào bà: “ta cảm tạ ngoại tổ phụ, cảm tạ nhà họ Lâm. ta không hận người, nhưng từ nay về sau chúng ta đừng qua lại nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT