"Nơi này chỉ còn vài kẻ lang thang ở lại. Mà những kẻ ấy vốn chưa bao giờ được đưa vào hồ sơ thống kê dân số của cảnh sát. Con Độc Nhãn Ma Lang này rất giảo hoạt, nó ẩn mình trong công trường, sau đó bắt những kẻ lang thang không ai chú ý đến này làm thức ăn. Nếu không bị chúng ta phát hiện, không biết bao nhiêu sinh mạng nữa sẽ biến thành bữa tối cho nó," Mạc Phàm hừ lạnh nói.
Chu Mẫn sợ hãi đến nỗi không còn sức để nói chuyện. Lúc đầu, nàng tò mò đến đây để xem nguyên nhân, nào ngờ lại gặp phải yêu ma ăn thịt người. Dù dân số Bắc Thành gần một trăm vạn, mỗi ngày đều có người chết, nhưng không phải chết theo cách bị yêu ma ẩn nấp, mai phục để ăn thịt. Thật sự quá đáng sợ!
"Chu Mẫn, ngươi xem con Độc Nhãn Ma Lang này có giống với miêu tả của thầy giáo không?" Mạc Phàm nhìn yêu ma đang ăn thịt kia rồi hỏi.
Lúc này, Chu Mẫn còn đâu tâm trí để ý chuyện đó. Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: làm sao chạy thoát khỏi đây thật nhanh mà không bị phát hiện, sau đó lập tức báo tin này cho Liên minh Thợ Săn.
"Hình thể của nó so với miêu tả của thầy giáo thì lớn hơn gấp đôi. Nó không phải là một con Độc Nhãn Ma Lang bình thường," Mạc Phàm tiếp tục nói.
Chu Mẫn sắp phát điên đến nơi. Tại sao chúng ta không mau nghĩ cách chạy trốn mà còn đứng đây nói chuyện vớ vẩn? Lá gan của Mạc Phàm hắn tại sao lại lớn đến vậy?
Rất nhanh, Mạc Phàm nhận ra cô nữ sinh Chu Mẫn này bình thường ở trường rất kiêu ngạo, nhưng trong tình huống này thì sự kiêu ngạo ấy một chút cũng không thể hiện ra.
"Ngươi chạy trốn trước đi. Sau đó dùng tín hiệu hồng ngoại báo cho Đội săn yêu thành thị. Tiện thể cũng nên báo cho cảnh sát, để họ sơ tán cư dân và những kẻ lang thang còn sống ở đây," Mạc Phàm nói với Chu Mẫn.
"Vậy còn ngươi thì sao?" Chu Mẫn hỏi lại.
"Ta ở lại đây trông chừng nó." Mạc Phàm đáp.
Chu Mẫn nhìn Mạc Phàm như thể hắn là một con quái vật. Đều là học sinh trung học, tại sao khi chứng kiến cảnh này hắn lại không có chút phản ứng gì? Người bình thường thấy những hình ảnh như vậy đã sợ đến tè ra quần rồi.
Nhưng khi Chu Mẫn suy nghĩ kỹ, nàng chợt nhận ra Mạc Phàm là một kẻ "biến thái" siêu cấp. Hắn từng một mình giết chết U Lang Thú, thế nên yêu ma đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì đáng sợ. Quái thai! Tên này là quái thai.
"Ta... ta đã báo cho họ biết rồi," Chu Mẫn nói nhỏ.
Mạc Phàm nghe vậy thấy lạ, hỏi: "Làm sao ngươi biết... Mẹ cha nó chứ!"
Hắn định hỏi, nhưng bỗng dưng dừng lại, vì hắn nhìn thấy một chuyện quan trọng đang tới.
"Ách ô ~~"
Con Độc Nhãn Ma Lang tưởng chừng đang ăn bữa khuya, bỗng chậm rãi ngẩng đầu. Một con mắt to như chiếc đèn lồng của nó đang nhìn chằm chằm vào Chu Mẫn và Mạc Phàm.
Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại. Dù họ nấp sau bức tường gạch, Mạc Phàm và Chu Mẫn đều cảm nhận được sát khí hung tàn mà con Độc Nhãn Ma Lang ấy tỏa ra.
Một cơn gió lạnh thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng đậm đập thẳng vào mặt hai người.
Lúc này, Chu Mẫn đột nhiên ngây dại. Nàng không hề nghĩ rằng con Độc Nhãn Ma Lang lại có thể phát hiện ra họ. Khi con mắt ấy nhìn vào nàng, cả người nàng như rơi vào vực thẳm, thân thể cứng đờ, không thể nhúc nhích.
"Bà cô ơi là bà cô, mẹ ngươi không dạy ngươi biết bọn yêu ma này có khả năng cảm ứng tín hiệu điện thoại di động à!" Mạc Phàm ôm lấy Chu Mẫn, điên cuồng chạy ra khỏi công trường.
Sinh vật trong thế giới này... con nào cũng có năng lực cảm ứng với các thiết bị khoa học kỹ thuật phát ra tín hiệu. Thế nên dù ngươi có lén lút phát tín hiệu cầu cứu cho Đội săn yêu thành thị, cũng chẳng khác nào thông báo vị trí của mình cho yêu ma. Chúng có cái đầu có thể bắt sóng điện thoại di động, chỉ cần một giây sau là vị trí của ngươi hoàn toàn bại lộ.
"Ách ô ~~~~~~~~~~~!!!!"
Độc Nhãn Ma Lang cũng biết hành tung của mình đã bị bại lộ. Thân thể nó thoáng chốc thu nhỏ lại, biến thành một người sói ngang tầm con người. Sau đó nó đuổi theo Mạc Phàm và Chu Mẫn. Tốc độ của nó nhanh đến dọa người.
May mắn là Mạc Phàm và Chu Mẫn đã chạy được một đoạn khá xa, nếu không khi con Độc Nhãn Ma Lang kia phát hiện ra thì chỉ trong chớp mắt, hai người họ đã trở thành bữa ăn khuya của nó.
Mạc Phàm chạy cực nhanh, vừa chạy vừa ngưng tụ Tinh Quỹ. Kỹ xảo này hắn đã học được từ mấy lần chiến đấu với yêu ma cùng tiểu đội săn yêu. Một ma pháp sư nếu ngu ngốc đứng im tại chỗ tạo Tinh Quỹ, yêu ma chỉ cần tùy tiện ném một tảng đá lớn vào thì coi như xong đời.
"Hỏa Tư! Phần Cốt!"
Một tay hắn ôm Chu Mẫn điên cuồng chạy, tay còn lại ngưng tụ một đoàn lửa cực nóng. Khi nhảy qua một vũng bùn lớn, hắn thuận đà phóng đoàn lửa về phía con Độc Nhãn Ma Lang đang truy đuổi.
Tốc độ cháy của Hỏa Tư - Phần Cốt cực nhanh. Trong thoáng chốc đã đốt cháy mấy bó củi gần đó. Nhiệt độ tỏa ra cực nóng khiến con Độc Nhãn Ma Lang không thể vượt qua bức tường lửa ấy.
Tất nhiên, Hỏa Tư của Mạc Phàm không phải ném thẳng vào con Độc Nhãn Ma Lang. Con yêu ma này liều mạng không kém gì Cự Nhãn Tinh Chuột, tứ chi cường tráng, vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Vì thế, kỹ năng của Mạc Phàm không thể nào đánh trúng mục tiêu đang di chuyển nhanh như vậy. Mục đích của Phần Cốt chỉ là tạo ra một tường lửa, ngăn chặn tốc độ truy kích của nó.
"Ách ô ~~~~~~!"
Nhưng năng lực của con Độc Nhãn Ma Lang lại vượt xa tưởng tượng của Mạc Phàm. Nó dậm mạnh hai chân sau xuống đất, bật nhảy qua bức tường lửa đang thiêu đốt dữ dội.
"Băng!"
Độc Nhãn Ma Lang nặng nề rơi xuống đất, bụi bốc lên cuồn cuộn. Con mắt của nó lại khóa chặt Mạc Phàm và Chu Mẫn đang chạy trốn. Nó lại dậm hai chân sau, thân thể cúi thấp, rồi hóa thành một viên đạn pháo đuổi theo Mạc Phàm. Những bó củi, đồi cát, xe đẩy tay dọc đường đều bị nó đánh bay sang hai bên.
Mạc Phàm quay đầu nhìn lại, thấy cảnh tượng đó không khỏi chửi thề. Con Độc Nhãn Ma Lang này quả thật là biến thái. Tốc độ nhanh chưa nói, thân thể còn vô cùng khỏe. Nếu bị nó va chạm phải, chỉ sợ hắn tan xương nát thịt. Con này mạnh hơn rất nhiều so với những yêu ma hắn từng gặp.
May mắn là hắn và Chu Mẫn đã chạy được một đoạn khá xa trước khi bị phát hiện, nên họ đã ra khỏi công trường. Dù sao ra bên ngoài cũng an toàn hơn.
"Băng! Băng! Băng!"
Bức tường ngoài công trường như miếng gỗ mục, nát bấy khi bị thân thể cường tráng của Độc Nhãn Ma Lang va chạm vào. Mạc Phàm và Chu Mẫn vừa chạy thoát ra khu dân cư bên ngoài, hắn quay đầu nhìn lại, thấy con Độc Nhãn Ma Lang vẫn đuổi theo, cả người hắn ngây dại.
Độc Nhãn Ma Lang, lão tử đã vào nơi an toàn rồi, ngươi còn muốn làm loạn sao?
Lúc trước Mạc Phàm còn nghĩ con Độc Nhãn Ma Lang này giảo hoạt, thông minh. Nó biết lẩn trốn trong công trường để ăn thịt kẻ lang thang, nên hắn đoán nó không dám bước chân ra quảng trường. Một khi ra ngoài, nó sẽ bị phát hiện và trở thành mục tiêu truy lùng của mọi người. Ai ngờ con yêu ma này một chút trí khôn cũng không có, bất chấp tất cả mà đuổi theo.
Sói huynh à, giữa ban ngày ban mặt mà hành hung người khác thì ngươi cũng không chịu nổi đâu. Mặc dù giờ là buổi tối và khu này không có mấy người sống, nhưng chắc chắn sẽ có kẻ nhìn thấy và báo cho... Chi bằng hôm nay chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ thôi, tới đây chia tay là được rồi, nước sông không phạm nước giếng.
Còn nếu ngươi vẫn cứ đuổi theo không ngừng, thì ta đây cũng không khách khí nữa!