Sau khi ăn uống no nê và nói chuyện phiếm xong, Mạc Phàm lại như một cọc gỗ ngồi trong sân đầy cỏ dại.
Lúc mới vào đây không có cỏ dại, nhưng Mạc Phàm cảm thấy nếu dọn sạch sẽ thì quá trống trải, nên đã ngăn không cho công nhân làm vườn trong Thánh điện vào.
Có cỏ, có côn trùng, miễn là không quá cô quạnh.
Nếu nói cảm giác bị giam giữ có thống khổ hay không, thì cũng không quá thống khổ. Một người một lòng theo đuổi ma pháp chí cao như Mạc Phàm, việc bế quan tu luyện nửa năm một năm là chuyện quá đỗi bình thường. Điều khó chịu nhất là muốn ra ngoài hóng gió nhưng lại không được phép. Khi trong lòng có cảm giác khó chịu này, ý nghĩ khát khao rời đi sẽ ngày càng mãnh liệt.
Mạc Phàm biết ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến. Thánh thành sẽ không để cho một kẻ như hắn được thoải mái. Một khi thời cơ chín muồi, bọn họ vẫn sẽ ra tay với hắn.
Lời đề nghị của Saga rất sáng suốt. Nếu không có lời thề thần ngữ, không đến đây tự thú để chứng minh sự trong sạch và gây áp lực dư luận lên Thánh thành, thì Thánh thành đã sớm ra tay mạnh mẽ với hắn. Bọn họ vốn dĩ không cần nói gì về nhân quyền, cũng không cần dẫn dắt dư luận lâu như vậy. Điều cần làm là trực tiếp cướp đoạt tất cả của hắn, sau đó ném hắn vào địa ngục hắc ám vĩnh viễn không thể vươn mình.
Nhưng dù thế thì Thánh thành vẫn có cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT