Trong sân trồng quế chi thơm ngát. Đã lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi hoa thơm, Đào Tĩnh bưng hộp cơm, bất giác đứng lại hồi lâu trong sân, tham lam hít lấy mùi hương làm người ta say đắm.
Tâm tình bất giác vui vẻ hơn mấy phần, Đào Tĩnh bước vào trong nhà.
Một năm qua, cứ đến giờ này mang cơm đến đã trở thành việc cần làm của Đào Tĩnh. Rất nhiều lúc, người kia mang đến cho người ta cảm giác lười biếng tùy hứng. Ai có thể ngờ rằng người này cũng có lúc khổ luyện. Xã hội hiện nay náo động như vậy, đã không còn bao nhiêu người trẻ tuổi có thể chuyên tâm tu luyện trong một thời gian dài đằng đẵng như thế.
Đào Tĩnh đặt hộp cơm lên bàn, đang định dọn dẹp đồ ăn ngày hôm qua thì phát hiện canh hôm qua vẫn còn nguyên.
Hôm qua Mạc Phàm không ăn cơm.
Từ trước đến nay, Mạc Phàm đều ăn bữa trưa, sau đó không ăn thêm bữa nào nữa. Bất kể cơm canh ra sao, Mạc Phàm đều ăn không sót thứ gì, có cảm giác như là liếm luôn cả cái bàn.
Cơm canh đều do Đào Tĩnh tự tay làm. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, mỗi ngày Đào Tĩnh đều nấu cơm, tiện thể làm thêm một phần cho Mạc Phàm. Nhìn Mạc Phàm ăn sạch không còn gì, Đào Tĩnh đều cảm thấy rất vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT