"Ngươi làm rất khá, trên đường vất vả rồi," Băng đế Mục Nhung nói, âm thanh vang vọng trong điện sảnh trống trải này.
Vi Nghiễm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Mục Ninh Tuyết cứ ngỡ Vi Nghiễm sẽ nhắc đến những thành viên đã hy sinh trên đường, nhưng đáng tiếc là ông ta không hề đả động đến một ai. Nhớ lại dáng vẻ của những người đã ngã xuống, bị băng tuyết chôn vùi, bị lãng quên, hài cốt vĩnh viễn không thể rời khỏi ma địa nguyền rủa này.
Có lẽ trong mắt của một số cấm chú, rất nhiều sinh mạng chỉ là công cụ phục vụ cho địa vị của họ. Chỉ cần hoàn thành sứ mệnh thì tính mạng của họ mới có giá trị, nhưng không đáng được nhắc tới.
"Ngươi có thể ngồi xuống." Băng đế Mục Nhung nói với Vi Nghiễm.
Những chiếc ghế tuy đơn giản nhưng mỗi vị trí đều đặc biệt. Trong này không hề có ghế cho những người khác. Vi Nghiễm đi tới bên cạnh, sau khi phát hiện ra thì lúng túng đứng ở góc, còn không bằng những thánh tài giả mặc chiến y.
Sự thấp kém của Vi Nghiễm được phơi bày rõ trước mặt Mục Ninh Tuyết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT