"Mấy người... mấy người tại sao lại mang những cổ điêu này đi?" Chị Nguyễn tức giận tới mức toàn thân run lên.
Lúc còn nhỏ chị Nguyễn đã được nghe bà ngoại nói sự trọng yếu của những cổ điêu với cổ thành, chúng nó như là thị vệ cổ lão vậy, bảo vệ thành thị cạnh biển này cả ngày lẫn đêm.
Bất kể là yêu thú hung mãnh trên đất ngập nước, hay hải yêu tàn nhẫn trong hải dương, đều không thể phá hoại an ninh Cổ Thành Minh Vũ. Đó là công lao của cổ điêu, thậm chí người sống ở cổ thành đều coi những cổ điêu là thần linh, cứ đến ngày lễ là cúng bái.
Để chị Nguyễn không nghĩ tới lại có người tới nơi này cướp cổ điêu.
"Em gái nhỏ, em có biết những phú thương bên ngoài ra giá bao nhiêu để mua những tảng đá trong cổ thành này không?" Kim lão đại duỗi một đầu ngón tay, cũng không biết là bao nhiêu tiền.
"Tại sao phú thương bên ngoài lại bỏ tiền ra mua những cổ điêu này?" Mạc Phàm không hiểu hỏi.
"Nhóc không thấy những cổ điêu này tỏa ra một loại thần lực nào đó sao? Yêu ma không dám tới gần, hải yêu cũng không dám xâm lấn. Nếu dùng những cổ điêu này để trấn thủ lãnh thổ tư nhân, còn đáng tin hơn là mời nhiều chi đội ma pháp sư tuần tra cường đại không biết bao nhiêu lần. Thời đại này yêu ma lẩn trốn xung quanh, chờ trong khu căn cứ cũng khó tránh khỏi ngày nó gặp xui, vậy nhóc nói những phú thương kia làm sao không hy vọng an ổn sống sót?" Kim lão đại nói thẳng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT