Sĩ khí là thứ rất trọng yếu. Bản thân vô cớ xuất binh, giả như không thể lấy ưu thế áp đảo đánh bại kẻ địch, ngược lại sẽ để những kẻ theo sau cháy nhà hôi của có sự do dự.
Người đều có chút lý trí, trận phân tranh này vốn không có bất kỳ quan hệ tới vinh quang, tôn nghiêm, sống chết. Mỗi người tới Phàm Tuyết Sơn, đều là thèm chảy nước dãi sự giàu có của Phàm Tuyết Sơn, muốn được chia một ít.
Thế lực đơn độc, ăn không được khối mỡ dày này, vậy thì tạo thành một liên minh. Bản thân bọn họ nhỏ yếu mà không có đảm lược, đồng thời sau đó còn chịu thảo phạt từ quốc gia cùng Thẩm Phán Hội. Nếu như không thể thừa thế xông lên, không chừng cái liên minh được tạo nên vì lợi ích của bọn họ sẽ tan rã.
"Cái tên Lâm Khang kia, rốt cuộc đang làm cái gì vậy," Triệu Kinh mặt lạnh nói.
Trong vùng mưa máu, chiến đấu giữa Mục Bạch cùng Lâm Khang còn chưa kết thúc.
Không lâu trước đó bọn họ còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Mục Bạch, theo lý thuyết thì hai đại phán quan hẳn là đã phân thắng bại, trảm sát được một thành viên trọng yếu của đối phương. Cái này rất then chốt với thế cục hiện giờ, không phải vậy rất nhiều người trong các thế lực lại chậm chạp không lên sơn trang chém giết?
"Nguyệt phù căn cứ theo ma pháp hủy diệt mà tiêu hao, anh Triệu Kinh cũng không cần phải gấp," Nam Vinh Nghê thấy Triệu Kinh lo lắng, cố ý mở miệng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT