“Linh hồn của cậu cũng làm quân bài?” Mạc Phàm nhìn Mục Bạch, hỏi. “Ừm, tớ chọn cờ, để cho cậu, Saga, Asha Corea, Hắc Long Đại Đế đều cùng một bên. Ban đầu Asha Corea và Hắc Long Đại Đế ở bên phe kia, Tô Lộc ở bên này với cậu,” Mục Bạch nói. Nói cách khác, để có được đội hình hoàn hảo như vậy, Mục Bạch cũng đã cược luôn linh hồn của bản thân. Nếu thua, Mục Bạch, thân là kỳ thủ, cũng sẽ xuống địa ngục cùng với họ. Trong một lúc, Mạc Phàm không biết nên nói gì. Một hồi lâu sau, Mạc Phàm mới nói: “Xin lỗi vì đã cuốn cả cậu vào chuyện này.”
Đánh cược linh hồn. Đây không phải là sống còn bình thường. Một khi thua, Mục Bạch cũng sẽ vào địa ngục chịu cực hình. Nếu Mục Bạch đã từng đến Hắc Ám Vị Diện thì cũng biết nơi này khủng bố đến mức nào. Đặc biệt là rơi vào tay của Hắc Ám Vương, điều đó mang ý nghĩa sống không bằng chết. Mặc dù vừa nãy Mục Bạch miêu tả trông rất đơn giản, ba ván thắng hai, nhưng Mạc Phàm có thể tưởng tượng được lúc đó Mục Bạch đã khó khăn như thế nào mới thoát được khỏi tay Hắc Ám Vương. Giống như đang ngồi đánh cờ trên đoạn đầu đài, đi sai một bước là đao rơi đầu. Quá trình chơi cờ lại là sự dằn vặt cực độ, chứ đừng nói đến việc sau đó thắng liền hai ván. Hiện tại, Mục Bạch vì mình mà lựa chọn chơi cờ với Hắc Ám Vương, lại còn không xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau. Cậu ta dùng linh hồn của bản thân để có được quyền chọn quân cờ. Đánh cược nhiều như vậy. Làm sao Mạc Phàm không cảm thấy xấu hổ và cảm động?
“Đừng nói như thế. Cậu với lão Triệu đi Thiên Sơn tìm Tơ Thạch Anh, cho tớ một cơ hội sống lại. Chỉ là một ván cờ, tớ đã thắng được hai lần thì cũng sẽ thắng được lần thứ ba. Huống chi, dù chỉ có một phần cơ hội thắng, tớ cũng sẽ ngồi ở đây, đưa cậu, Hắc Long, Asha Corea, Saga vào một chỗ. Cậu một thân một mình đi Dubai, tất cả những gì cậu làm đều đáng để mỗi người bọn tớ kính nể... Yên tâm, cậu không chiến đấu một mình đâu,” Mục Bạch chân thành nói. Mục Bạch không đi Dubai, nhưng khi Mạc Phàm gặp nạn, Mục Bạch sẽ không tiếc bất cứ giá nào kéo Mạc Phàm ra khỏi vũng bùn hắc ám. Cuộc chiến này vĩnh viễn không chỉ có một mình Mạc Phàm chiến đấu. Một kẻ có dã tâm thống trị bừng bừng như Tô Lộc nhất định phải bị lật đổ triệt để. Mục Bạch cũng không cảm thấy mình bị cuốn vào rắc rối, mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bởi vì Mục Bạch có cơ hội tham gia vào ván cờ với Hắc Ám Vương. Mạc Phàm dám trả giá tất cả chỉ vì đến Hiệp Hội Ma Pháp Châu Á đòi công đạo thuộc về tất cả mọi người trong nước, Mục Bạch còn dựa vào đâu mà không dám đánh ván cờ này?
Bàn cờ này liên quan đến sống chết của hơn một vạn người bị cuốn vào. Bàn cờ này liên quan đến Mạc Phàm, đến chính mình, đến Đại Thiên Sứ Saga ở Thánh Thành, và linh hồn tự do của Hắc Long Đại Đế. Bàn cờ này càng liên quan đến việc một vương quốc dơ bẩn, thối nát hơn cả Hắc Ám Vị Diện, lấy Tô Lộc làm quốc vương, có bị phá vỡ triệt để hay không. Mục Bạch may mắn trở thành kỳ thủ, điều khiển thế cục biến hóa. Vào lúc này không đứng ra, thì khi nào mới có thể đỉnh thiên lập địa?
Mạc Phàm gật đầu, cảm nhận được tâm tình của Mục Bạch. Tuy rằng chỉ có thể làm quân cờ, nhưng người từng chơi cờ đều hiểu rõ, dù là quốc vương hay cấm vệ quân, nếu vận dụng tốt thì cũng sẽ phát huy tác dụng mang tính chất quyết định. Mục Bạch là một học bá, cũng là một người thích chơi trò chiến lược, Mạc Phàm tin vào tài đánh cờ của Mục Bạch. Bất kể là quân cờ hay kỳ thủ, khi nào không có tranh đấu được ăn cả ngã về không, khi nào cần triệt để buông tay một kích? Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn. Cờ, bắt đầu rồi. Hắc Ám Vương thần thông thông thiên triệt địa, gắt gao áp chế tất cả sinh vật trên bàn cờ. Mục Bạch duy trì hơi thở đều đều, không chỉ liên quan đến linh hồn bản thân, mà còn liên quan đến nhiều người quan trọng. Hơn nữa, Tô Lộc một tay che trời. Nếu để Mạc Phàm, Đại Thiên Sứ, Hắc Long Đại Đế có gan khiêu chiến với hắn, phải triệt để lưu lạc địa ngục, trên thế giới này còn có ai dám đối kháng với Hiệp Hội Ma Pháp Châu Á như lần này? Tô Lộc thống trị thì sẽ càng thêm cuồng dã, lan tới vô số quốc gia.
“Vậy nên Mục Bạch, mỗi nước đi ngươi đều phải nghĩ rõ, những người tử vong trên chiến trường sẽ không được phục sinh,” giọng của Hắc Ám Vương mang theo vài phần khiêu khích, cố ý nhấn mạnh hậu quả nhiều lần. Mục Bạch không lay động, nhìn về phía cấm vệ quân một cái. Hắc Ám Vương rất cấp tiến, trước tiên để Hellhound Ba Đầu tiến vào. Nước đi này chẳng khác nào vừa muốn bắt đầu đã chém giết sạch sẽ.
“Trận răng cưa, chống đỡ.” Mục Bạch cố hết sức để cấm vệ quân luân phiên lên xuống, cũng nhanh chóng để kỵ sĩ cùng chiến xa tới chỗ “có thể ăn” cấm vệ quân trước một nước. Vị trí ăn rất đơn giản. Quân bên địch dám đụng vào cấm vệ quân của phe mình, nước cờ kế tiếp của mình sẽ ăn quân địch mạo phạm. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau. Điều này cũng được gọi là cờ chim sẻ. Mục Bạch cũng sẽ không lãng phí một binh một tốt. Trong trận hình phòng ngự của Mục Bạch còn bố trí thêm một tầng phản kích, chính là lấy kỵ binh, chiến xa làm cờ chim sẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play