Một con rồi lại một con nữa, có bếp trưởng nếm gia vị chân chính, ngay cả thịt phần đuôi cũng không còn, sạch tới mức như bộ xương tiêu bản trong viện bảo tàng.
Mười con ăn không còn xót lại gì, không chỉ lấp đầy được cái bụng đói, thực sự là rất nhiều người ăn không nổi nữa rồi.
Năng lượng trong thịt thôn lư thú rất cao, dù sao cũng là hải yêu cấp tướng, mỗi một miếng nhỏ cũng đảm bảo thể năng người tiêu hao, càng không cần nói tới thể tích siêu đại này, rắn chắc chặt chẽ.
Một món này đủ để chống đói trong thời gian rất lâu, tin rằng thanh lý độ giang yêu cũng triệt để một ít, hiện tại mọi người đều không hoảng hốt, thanh thản ổn định trong hầm trú ẩn.
“A thầy Ngụy Vinh này, học viên Minh Châu học phủ mấy người đều có sức sáng tạo như thế sao?” Mã Vinh ăn no nê, thuận miệng hỏi.
“Cũng không phải, mà là người này… có chút đặc biệt,” Ngụy Vinh nói.
Mạc Phàm Minh Châu học phủ, toàn trường ai mà không biết rõ cơ chứ? Khai giảng thì khiêu chiến toàn hệ, cướp lấy tất cả tài nguyên của tân sinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play