"Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Không thấy biển cảnh báo sao? Cái đám người da vàng châu Á thật phiền phức, đã đến từ một nơi xa lạ thì có thể chấp hành quy củ một chút được hay không? Nơi này không phải núi để mấy người khai hoang làm ruộng, từ nông thôn đến thành phố, nghĩ chỗ nào cũng đi được à?" Một nữ sinh vóc dáng thấp cầm chổi quét lá kiêu căng tự mãn, rất tức giận xua đuổi ba người Mạc Phàm, Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên.
Mạc Phàm liếc nhìn bộ đồ mình mặc. Mặc dù đã thay theo công việc theo lời của Mục Bạch, để bọn họ nhìn qua như những giáo viên ba mươi tuổi, nhưng cũng không đến nỗi bị học sinh đối xử như vậy chứ?
"Vị bạn học này, chúng tôi đến đây không phải để tham quan," Mục Bạch nói rất chân thành.
Đổi lại bình thường, chỉ cần nhìn thấy con gái, Triệu Mãn Duyên sẽ là người mở miệng đầu tiên. Chỉ có một trường hợp khi Triệu Mãn Duyên không nói lời nào, đó là đối phương nhìn qua chẳng ra làm sao cả.
Triệu Mãn Duyên nông cạn và tục tằn như vậy, gái không đẹp đều lười liếc mắt nhìn.
"Quan tâm mấy người làm gì? Thánh học phủ Ojós không phải điểm du lịch. Mấy người đến bãi cát làm du khách là tốt rồi, đừng vọng tưởng mà đi vào," nữ sinh này nói chuyện như súng máy, tốc độ kinh người.
"Ây, đừng tìm con nha đầu xấu đau xấu đớn này nói chuyện. Tớ sắp chết đói rồi, để bọn họ tìm mấy nữ sinh mặc trang phục bãi biển theo chúng ta đi ăn cơm," Triệu Mãn Duyên không nhịn được mà nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT