"Tát Lãng chắc chắn sẽ không mai danh ẩn tích, ả ta sẽ nhất định chờ những cây thuốc phiện thu hoạch được. Chúng ta tìm tới chỗ mà chủ rừng trồng thuốc phiện khác thì cũng cách Tát Lãng không xa," Mạc Phàm nói.
"Đây chính là manh mối khá quan trọng. Chúng ta giao cho Thánh Tài Viện hoặc Thẩm Phán Hội, để bọn họ tận diệt thì chúng ta không cần thiết phải làm chứ?" Triệu Mãn Duyên nói.
"Thánh Tài Viện cũng ngu đến mức để Lãnh Tước trốn ra từ ngục giam, cậu thật sự tin vào bọn họ đấy à? Đúng là Thẩm Phán Hội Trung Quốc của chúng ta có quyết tâm lớn đấy, nhưng người của Thẩm Phán Hội khó mà hoạt động được ở nước ngoài, những quốc gia khác không đồng ý cho loại tổ chức như Thẩm Phán Hội được hoạt động trên địa bàn của họ," Mạc Phàm nói.
"Vậy ý của cậu là tự dựa vào bản thân chúng ta?" Triệu Mãn Duyên khóc không ra nước mắt nói.
"Quá trình truy tra thì buộc chúng ta phải tự mình làm, không phải vậy có kiếm được manh mối thì cũng bị người của Hắc Giáo Đình cắt đứt ngay lập tức. Vì để bảo mật cùng bảo vệ thông tin cao tầng mà chuyện tàn nhẫn gì bọn chúng cũng làm được. Giảng đạo lý thì tớ cũng muốn không liên lụy tới nhiều người," Mạc Phàm nói.
"Đúng vậy. Kim Diệu Kỵ Sĩ Khương Bân... hắn mù hai mắt. Nếu như ngay cả người có cấp bậc như vậy cũng không ngăn nổi độc thủ của Hắc Giáo Đình, chúng ta có thể hy vọng vào cấp bậc nào để bình an vô sự?" Mục Bạch thở dài nói.
Chuyện này Mục Bạch vẫn tự trách bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play