"Đừng có lải nhải bên tai của tớ nữa," giọng Mục Bạch rất yếu, khác với giọng trầm lúc bình thường, lần này phát ra từ nội tâm hư nhược.
"Cậu không biết tớ với Mạc Phàm vì cứu cái mạng chó của cậu, trước tiên đi cầu Bạch Vô Thường, sau đó còn tới nơi băng ngân Thiên Sơn kinh khủng nhất thế giới, lấy cậu từ trong tay Hắc Ám Vương trở về. Tớ nói cái tên nhà cậu gây ra cái nghiệt gì, chết thì thôi đi, lại còn bị Hắc Ám Vương nhìn chằm chằm. Vất vả cứu sống cậu, đến một câu cảm ơn còn không có, lại còn nói tớ phiền?" Triệu Mãn Duyên tức giận nói.
Có lẽ Mục Bạch sợ Triệu Mãn Duyên, uể oải nói một câu: "Được, được, được, Triệu đại thiếu gia, Mục Bạch tôi đây xin cảm tạ đại ân đại đức của thiếu gia. Phiền thiếu gia đừng có rống lên bên tai tôi được không, tim tôi không khỏe."
"Thế này mới xem như là nói tiếng người. Đúng rồi, cậu vẫn nên cẩn trọng một chút, bọn tớ vẫn chưa tìm ra kẻ đã giết cậu. Cảm giác đối phương là một người không dễ dàng buông tha," Triệu Mãn Duyên nói.
"Trong lòng tớ hiểu rõ," khi Mục Bạch nói câu này, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, vừa hay thấy Mạc Phàm đi tới.
Mục Bạch nở một nụ cười, khuôn mặt trắng xanh.
Giống như Tâm Hạ đã nói, trông Mục Bạch giống như có chút tuổi già sức yếu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play