Con người dễ bị cái đẹp mê hoặc, cũng vì thế mà buông lỏng cảnh giác. Ngay cả Mạc Phàm, người từng trải qua mặt tối khi đi vào nơi này, cũng không hiểu tại sao lại buông lỏng cảnh giác. Rõ ràng chỉ là cực hạn hưởng thụ qua thị giác, nhưng cảm giác như có nữ thần ăn mặc vân lụa thánh khiết thì thầm bên tai, dùng âm thanh ôn nhu cùng đoan trang nói bí mật nhỏ trong lòng cùng mình. Không ai là không có cảm giác mở lòng vào lúc như này.
Đáng sợ?
Làm sao mà Vết Tích Thiên Sơn lại đáng sợ.
Trước đó còn chưa nảy sinh ý nghĩ tham lam với nữ thần tỷ tỷ, còn có cảm giác xấu hổ về những việc làm sai trái trong quá khứ.
Rất yên tĩnh, bên trong Vết Tích Thiên Sơn không có dã thú gào thét, cũng không có âm thanh quái dị kêu gọi. Tất cả vạn vật cứ như là đang ngủ say, tiếng bước đi trong băng quốc đầy tạp âm, lời nói vô thức hạ xuống, ngữ khí nhu hòa. Giữa người với người ở chung đều có thể trở nên thân mật.
"Tiên sư nó, nơi này lớn như vậy thì chúng ta biết tìm ty thạch anh ở đâu, sợ là thi thể Mục Bạch đã lạnh ngắt rồi." Mạc Phàm nhìn sông băng mênh mông, trong lúc nhất thời không có chút manh mối nào.
Mấy cô gái đang tận hưởng tịnh khí thổ tức từ trước tới nay chưa từng có, bỗng Mạc Phàm gào lên phá hỏng cả tâm tình. Đặc biệt là Mục Ninh Tuyết, vốn là một người trời sinh thể chất Băng Linh, đi tới nơi có thánh địa băng thì sẽ có một sự trung thành không tên. Làm sao mà Mạc Phàm không hiểu được cái gì gọi là tôn kính thiên nhiên, cái gì gọi là cảm thụ vẻ đẹp của thế giới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT