"Lê Khải, em nói chuyện lúc đó ra một cách rõ ràng xem nào. Mạc Phàm lão ca, Đại Lê thế gia chúng tôi cũng giảng tín nghĩa, đạo nghĩa. Giả như cái tên này vì ghen tỵ mà làm hại Dực Khôi Đoàn Pháp Sư Nam Dực, Đại Lê thế gia chúng tôi tuyệt đối không bao che," Lê Đông nói.
"Thật sự là tôi không giết cậu ta, lúc đó xuất hiện quá nhiều Liệp Tạng Giả, chúng tôi thực sự không đủ nhân lực, hơn nữa sau khi Mục Bạch bị thương, Bạch Hồng Phi của Phàm Tuyết Sơn vẫn luôn đứng gần tôi, cậu ta có thể làm chứng cho tôi, tuyệt đối tôi không có hại Mục Bạch," Lê Khải có chút kinh hoảng nói.
"Nói cụ thể một chút," Mạc Phàm nói tầng tầng.
"Là như này, Liệp Tạng Giả đột nhiên tập kích, dực khôi phân tán mọi người ở hai bên giao thông cao tốc cầu lớn. Tôi thấy thân ảnh của một con Liệp Tạng Giả, nhưng không có phát hiện gì khác, cảm thấy tu vi Siêu Giai của dực khôi, không có lý do gì lại không phát hiện được con Liệp Tạng Giả kia. Vì thế mà tôi tập trung vào phía trước, ai biết dực khôi bị thương sau lưng, tôi tới trợ giúp đã thấy Mục Bạch giết Liệp Tạng Giả kia. Mục Bạch cũng nói với tôi đây là vết thương nhỏ, sau đó thì Bạch Hồng Phi vẫn luôn ở gần tôi... Huống chi là vẫn chưa tìm được người, hay Mục Bạch vẫn chưa chết?" Lê Khải.
"Lúc đó Mục Bạch trong trạng thái gì?" Mạc Phàm chất vấn tiếp.
"Trạng thái... đại khái có chút mục trung vô nhân... ồ, tôi nghĩ là cậu ta có chút hồn vía lên mây, tôi gặp cậu ấy thì cậu ấy đều thất thần, tôi cho rằng cậu ta coi thường tôi, nhưng nhớ lại lúc đó, quả thật tôi có một chút cảm giác đó," Lê Khải nói.
Sau khi Mạc Phàm nghe xong thì không khỏi rơi vào trầm tư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT