Lê Đông và Chu Mẫn đi về phía nhóm Mạc Phàm. Chu Mẫn cười một cách tùy tiện, cố ý quay đầu lại liếc nhìn Đường Nguyệt, khinh thường nói: “Cô ta chạy đến đây múa tay múa chân với chúng ta thì chớ, lại còn vọng tưởng vào đảo, thật sự cho rằng chúng ta sẽ nghe theo sao?”
“Haizz, Chu Mẫn, cậu còn trẻ, không cần chống đối phó phán trường. Cứ làm theo ý cô ta là được, làm qua loa rồi báo cáo kết quả. Đợi sau khi cô ta phát hiện bản thân không làm được gì, thêm chút thời gian nữa là cô ta sẽ tự chuyển đi hoặc bị giáng chức thôi,” Lê Đông nói với vẻ ôn hòa nhã nhặn.
“Tôi chỉ khó chịu cái ánh mắt xem thường chúng ta như rác rưởi của cô ta thôi,” Chu Mẫn đáp.
“Hahaha, để ý làm gì. Bản thân chuyện này Thẩm Phán Hội núi Nam Hi chúng ta đã xử lý không được… 10 năm trước các quan viên tạo nghiệt ở đây, tại sao chúng ta lại phải dùng tính mạng của mình để đi chùi đít cho bọn họ?” Lê Đông cười nói.
“Cậu nói nếu như Đường Nguyệt thật sự giải quyết được việc này, cô ta sẽ không tiếp tục thăng chức chứ?” Chu Mẫn hỏi.
“Nào có thăng chức nhanh như vậy được. Những công lao này chỉ có tích lũy, mà ở Thẩm Phán Hội núi Nam Hi có cha của cậu, không ai có thể lay động. Không tới mấy năm, cô ta sẽ phải đến Hàng Châu hoặc Ma Đô nhậm chức, lên hay xuống thì còn phải xem cô ta xử lý tốt hay hỏng việc,” Lê Đông nói.
“Hả, kỳ thực nếu chuyện này được giải quyết, chúng ta cũng coi như lập công chứ?” Chu Mẫn hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT