Đảo Húc cách Vọng Quy trấn gần năm mươi cây số, bản thân Vọng Quy trấn cũng cách biển mấy chục cây số, hòn đảo lại cách bãi biển một khoảng khá xa.
Đảo Húc thuộc về Vọng Quy trấn, có lẽ vì khoảng cách quá xa mà nếu không có người đến quản lý thì chẳng khác nào một hòn đảo hoang.
Sau khi rời phòng trà bên hồ, Mạc Phàm, Linh Linh, Triệu Mãn Duyên và Tương Thiểu Nhứ cùng nhau tới vùng duyên hải hoang vu. Vọng Quy trấn không có cảng, chỉ có một con sông dẫn ra đại dương. Bốn người đi theo con sông ra đến biển, phát hiện nơi này không có bãi biển mà là những vách đá cao.
Vách đá biển này vô tình tạo thành một đê chắn tự nhiên, chặn nước biển tràn vào, nhờ vậy mà trấn Vọng Quy ít chịu đe dọa khi mực nước biển dâng cao.
Nước biển không thể đến gần, những hải yêu ưa ẩm ướt cũng không thể tới đây làm loạn.
“Chỗ kia có một tòa nhai tháp,” Linh Linh chỉ vào một điểm nhô ra trên vách đá.
“Qua đó xem một chút đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT