"Hối hận ư? Tôi tình nguyện chà đạp thể xác cùng linh hồn cô ta mỗi ngày, tình nguyện mỗi ngày nhổ vào máu cô ta nuôi dưỡng bồn hoa. Người như thế vĩnh viễn bị hắt hủi khỏi núi An-pơ," ngữ khí của Edith căm ghét, nói.
Giờ phút này, Edith khác xa với sự nhí nhảnh thường ngày của mình. Lạnh lùng, tàn khốc, như tà ma phụ thể, nhìn qua vừa đáng sợ vừa xa lạ. Đây mới thật sự là Edith, lớn lên từ nhỏ ở núi An-pơ, hài lòng nhất với nền giáo dục ở đây, thậm chí còn được cả Viện trưởng Perry dạy về ma pháp.
Núi An-pơ thần thánh có thể nuôi dưỡng một thiếu nữ đáng yêu bình thường như Amelia, tràn ngập sự chờ mong với thế giới này cùng yêu thích oải hương tuyết, thì cũng có thể nuôi dưỡng một hung thủ như Edith, cả người nhuốm máu tươi nhưng không có sự hối cải nào. Chỉ là mọi người đều đã biết ai là hung thủ, nhưng chẳng có ai cảm thấy hả hê trong lòng cả. Nỗi nặng nề cùng bi thương đè nặng, hô hấp cũng trở nên chua xót.
"Thế tại sao cô lại hạ độc chú với Hách Casa? Rõ ràng hắn ta không có thù oán gì với cô cả," Mục Bạch rất không nghĩ ra được.
"Hắn ta vốn đáng chết, nói dối thân thể không khỏe, muốn tôi vào trong phòng hắn để làm chuyện đó," Edith lạnh lùng nói.
"Ngày mai giao cô ta tới chỗ người của thế tộc Casa, tin là bọn họ sẽ không kiếm cớ để làm khó dễ chúng ta nữa," Jessie đứng ở phía sau Edith, tất nhiên là chuẩn bị bắt Edith lại.
Edith cũng không phản kháng, biết phản kháng cũng không có ý nghĩa gì. Cả đời này của Edith không bao giờ chạm được đến mức tu vi của Blanche, Viện trưởng Perry, Già Lam.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play