"Oa oa, thiêu đến mức cái mông của tớ muốn nát ra rồi!" Triệu Mãn Duyên phát ra tiếng kêu kỳ lạ, xoay mông về tầm mắt của mình.
"Cậu có thể ngừng hét được không?" Mục Bạch không nhịn được, nói.
"Mẹ nó, tớ đây làm chuyện như này thì không có quyền được nói vài câu sao, không phải ai đó nhấn ngã xuống mặt đất, bọn họ r*n rỉ vài câu thì đều là người phụ nữ dâm đãng à?" Triệu Mãn Duyên phản bác.
"Tố chất của cậu thật là thấp!" Mạc Phàm mắng.
Ba người đều cẩn thận từng chút một, cuối cùng cũng đã đến được lỗ hổng an toàn. Triệu Mãn Duyên thử ngó đầu ra ngoài tìm kiếm, kết quả thấy hỏa triều xông tới, vội vàng rụt đầu vào bên trong. Mái tóc màu vàng rối không có thứ gì bảo vệ cho nên ngửi thấy được mùi khét.
"Kiểu tóc này tớ phải bỏ ra tận hai ba ngàn!" Triệu Mãn Duyên lải nhải.
Mục Bạch là người không chịu nổi người khác nói không ngớt. Đông Phương Tây Phượng cũng đã oán phụ rồi, không ngờ Triệu Mãn Duyên cũng thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play