"Trong lòng buồn bực, đánh người là tốt nhất." Mạc Phàm lẩm bẩm, đứng dậy.
Triệu Mãn Duyên cười, châm một điếu thuốc mới tao nhã, nhìn cô gái ngây thơ xinh đẹp phía sau. Triệu Mãn Duyên ngạc nhiên, tại sao một cô gái không nhiễm khí tục này lại pha trộn vào đám người "low" tới cực điểm này.
"Ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~"
Mạc Phàm cũng không xài tới ma pháp, đánh nhau thuần túy, đầu tiên là đánh nam đội khăn đầu, sau đó đạp chân vào thanh niên uốn tóc, sau đó tát vào mắt cậu bé.
Sau một lát thì toàn bộ đã bị xử lý, Mạc Phàm cũng thoải mái hơn một nửa.
Để mà nói thì, không có những người này thì Mạc Phàm còn muốn đau "bi" thật lâu vì lo nước thương dân. Bọn họ giương cờ tới làm Mạc Phàm ném chuyện nước biển dâng ra đằng sau đầu, phải cảm ơn bọn họ cho mình hiểu ra không quan tâm tới sự thay đổi của thế giới, thì vẫn còn nhiều đứa ngu chờ mình giẫm, vẫn còn bao nhiêu cặn bã chờ mình dọn dẹp, vẫn còn muốn đi chinh phục các cô gái... thế giới thật là tươi đẹp.
"Ngươi dám đánh lão tử, biết ta là người như nào không, có tin ta gọi người ném xe của các ngươi xuống biển không?" Nam đội khăn đầu gào thét, nói rõ là không phục, nói rõ là có thể gọi người tới xử lý Mạc Phàm cùng Triệu Mãn Duyên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play