Theo thời gian Đường Nguyệt đã hẹn, cuối cùng Mạc Phàm cũng đặt chân đến Hiệp Hội Ma Pháp danh tiếng bậc nhất quốc gia.

Vừa bước vào quảng trường, Mạc Phàm đã kinh ngạc trước sự rộng lớn nơi đây. Quả thật, Hiệp Hội Ma Pháp tại Bắc Thành không thể sánh bằng một góc nhỏ ở chốn này.

Trên những bậc thang, người qua lại tấp nập như thường dân. Tuy nhiên, chỉ cần cảm nhận hơi thở của họ, Mạc Phàm liền biết tất cả đều là Ma Pháp Sư. Có người yếu hơn hắn, có người ngang cấp, nhưng cũng không ít người khiến Mạc Phàm không thể cảm nhận được cấp bậc của họ.

Hắn không thể nhận ra hơi thở ma pháp từ những người đó, vậy nên không cần nói cũng biết, cấp bậc của họ chắc chắn đã vượt xa hắn rồi!

Quả nhiên không hổ danh là Hiệp Hội Ma Pháp hàng đầu cả nước. Ở Bắc Thành, Cao cấp Ma Pháp Sư đã là những tồn tại đỉnh phong, vậy mà ở đây hắn lại nhìn thấy… À! Những người đó chỉ đến đây ngắm cảnh, họ không phải Ma Pháp Sư.

Tháp Pháp Sư Đông Phương Minh Châu luôn mở cửa chào đón tất cả mọi người. Nơi đây, thường dân có lối đi riêng để lên cao ngắm cảnh thành phố. Còn Mạc Phàm là một Ma Pháp Sư trẻ tuổi, tràn đầy tương lai phía trước, tất nhiên sẽ chọn lối đi dành cho pháp sư.

Hắn đi xuyên qua đại sảnh triển lãm, nơi giới thiệu lịch sử và ý nghĩa của tòa tháp này qua thời gian. Sau đó, Mạc Phàm bước vào thang máy và đi thẳng lên độ cao hơn 100m.

Tầng này có tên là Hạ Hình Cầu, là nơi tất cả Ma Pháp Sư tập trung để đi vào bên trong. Tuy cũng có tầng ngắm cảnh, nhưng nó chỉ dành riêng cho các Ma Pháp Sư trên toàn quốc đến tham quan.

Mạc Phàm bước ra từ thang máy. Lúc này, đập vào mắt hắn là một đại sảnh nguy nga tráng lệ. Một kiến trúc hình khối cầu đường kính lên tới 50 mét trông đầy vẻ cổ xưa. Phía trên là một khung ảnh ma pháp từ thời Phục Hưng, hắn có thể cảm nhận ánh sáng lấp lánh, thần bí của ma pháp từ bên trong xông thẳng vào mũi.

“Kính chào Ma Pháp Sư tôn quý, ngài có cần giúp đỡ gì không?”

Một tiểu thư mặc sườn xám Lưu Vân Bạch liền xuất hiện trước đại sảnh, cúi đầu mỉm cười chào hỏi hắn.

“Ta tới để Thức tỉnh. Đã có người giúp ta hẹn trước ở đây rồi.” Mạc Phàm nói.

Nói xong, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man xinh đẹp của tiểu thư mặc sườn xám. Khà khà! Thành phố lớn quả nhiên là thành phố lớn. Tiểu thư tiếp khách mà cũng xinh đẹp đến vậy, nhìn thật sướng mắt!

“Tôi sẽ kiểm tra việc này giúp ngài. Xin hỏi quý danh của ngài là….”

“Mạc Phàm.”

“A! Tiên sinh Mạc Phàm phải không? Vâng! Thưa ngài, ngài có muốn đi tham quan xung quanh nơi này một chút hay là tôi sẽ dẫn ngài thẳng tới phòng Thức tỉnh luôn?” Cô nương kia mỉm cười nói.

“Chúng ta tới thẳng phòng Thức tỉnh đi.”

Tham quan ngắm cảnh cái gì chứ. Thức tỉnh quan trọng hơn. Hắn đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm, nên hắn rõ ràng một điều rằng có thêm một hệ quan trọng đến nhường nào!

Sau khi đi hết đại sảnh, Mạc Phàm phát hiện một chuyện vô cùng thú vị. Trong dãy hành lang hắn vừa đi qua bố trí rất nhiều ghế ngồi đơn.

Việc được những vị tiểu thư xinh đẹp này phục vụ riêng chỉ dành cho một số ít Ma Pháp Sư. Còn phần lớn các Ma Pháp Sư khác đều ngồi ở các hàng ghế trên đại sảnh kia, trông họ không khác gì một đám thổ dân vừa bước chân ra thành thị. Họ chăm chú nhìn lên màn hình LCD khổng lồ phía trên để tìm kiếm tin tức mình cần.

“Trên màn hình LCD khổng lồ kia có công bố một số nhiệm vụ treo thưởng và công bố số tài nguyên Hiệp Hội Ma Pháp Sư sẽ cho họ vay. Điều kiện cho việc này thì Ma Pháp Sư phải trưởng thành và có thành tích tốt….”

Hình như vị tiểu thư kia đã nhận ra Mạc Phàm lần đầu tiên tới nơi này, nên nàng thân mật giải thích cho hắn hiểu.

“Đãi ngộ được vị tiểu thư xinh đẹp này phục vụ một mình là như thế nào?” Mạc Phàm hỏi.

“Để có những đãi ngộ như vậy, họ có thể dùng tiền để mua hoặc những Ma Pháp Sư đã đạt tới Trung cấp cũng có được đãi ngộ tương tự. Những Ma Pháp Sư đạt tới cấp bậc Trung cấp thì đãi ngộ như thế này sẽ được tự động thêm vào. Và nếu như có bất kỳ vật phẩm nào muốn giao dịch, những vật phẩm đó sẽ được chuyên viên đánh giá và đưa ra giá cả hợp lý nhất. Hoặc nếu như có nhiệm vụ treo thưởng nào mà ngài chú ý tới, những tin tức liên quan sẽ được chúng tôi chỉnh lý, sửa sang một cách tỉ mỉ rồi sau đó mới cung cấp cho ngài. Hoặc giả sử như có một sự kiện nào đó ngài cần người phục vụ mình, sẽ có người giúp ngài việc đó. Khi đó, ngài sẽ tiết kiệm được thời gian và miễn đi rất nhiều quy trình phiền hà. Dĩ nhiên, các tin tức chuyên viên đưa ra đều rất chuyên nghiệp và những tin tức đó chưa chắc người bình thường đã có.” Tiểu thư mặc áo sườn xám giải thích cho Mạc Phàm rất kỹ lưỡng và chu đáo.

“Thì ra là như vậy.” Mạc Phàm gật đầu.

Ai cũng mong muốn có đặc quyền này, thế nhưng đặc quyền này chỉ dành cho một số người… Vâng! Và hắn cũng chính là một trong số ít người kia! Ha ha ha!

Mạc Phàm được dẫn tới một căn phòng có vô số hình tròn, chi chít những quả cầu chứa người Thức tỉnh. Hắn nhìn mà hoa cả mắt.

“Quách tiên sinh, người kia… Người mà tiên sinh nhờ ta đón đã tới.” Sau khi vị tiểu thư mặc áo sườn xám đến nơi này, liền giới thiệu hắn rất ngắn gọn.

“Ồ! Ta biết rồi. Cho hắn ngồi ở kia đi.” Nam tử họ Quách kia hình như đang bận rộn chuyện gì đó.

Mạc Phàm nghe theo lời nam tử họ Quách, hắn ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh chờ đợi. Lúc này hắn có chút kích động, không khác gì lần đầu tiên hắn Thức tỉnh ở sân trường học.

Mà ở bên kia, vị nam tử họ Quách kia cũng không nhìn Mạc Phàm lấy một lần. Hắn đi về phía một người khác trong phòng một cách rất tự nhiên.

Căn phòng này có chút tối tăm. Nam tử họ Quách kia lướt qua nữ thực tập sinh của mình, rồi mở miệng nói:

“Tiểu Miên, Thức tỉnh thạch đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi! Chỉ dẫn Thạch để hệ gì?” Nữ thực tập sinh tên là Tiểu Miên hỏi dò lại.

“Để ta xem đã….” Quách Lập Ngữ bước về phía cửa, sau đó liếc mắt nhìn qua Mạc Phàm ở một khoảng cách khá xa. Hắn cũng lười lên tiếng hỏi thăm, rồi nói một câu cụt ngủn rất thiếu kiên nhẫn: “Lôi hệ.”

“Ngài không hỏi hắn một chút sao?” Tiểu Miên hỏi lại.

“Ta ghét nhất mấy thể loại công tử ăn chơi, vô học. Ngươi nhìn hắn mà xem, hắn chắc cũng tầm 17-18 tuổi chứ mấy. Mới từng này tuổi mà đã tới đây Thức tỉnh. Hắn nghĩ rằng chỉ cần đập tiền là có thể Thức tỉnh ra Lôi hệ à? Nếu không phải phòng Thức tỉnh của ta đang cần một số tiền lớn, thì ta cũng không bao giờ cho cái loại này Thức tỉnh để phí phạm Thức tỉnh Thạch ra.” Quách Lập Ngữ nói.

“Sư phụ thu của người ta bao nhiêu tiền vậy?” Tiểu Miên nhỏ giọng hỏi một câu.

“10 vạn!! Dù sao xác suất Thức tỉnh ra Lôi Hệ so với hệ bình thường khác cũng cao hơn một chút.” Quách Lập Ngữ nói.

Tiểu Miên nghe vậy, cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng chợt hé mở biểu thị kinh ngạc.

Đã giúp người ta tăng lên một ít xác suất Thức tỉnh ra Lôi Hệ còn thu của người ta 10 vạn. Sư phụ! Người cũng quá là xấu xa rồi!

Tất nhiên, Tiểu Miên cũng không dám nói điều này ra. Nàng ta đem Chỉ dẫn thạch Lôi hệ từ từ đặt xung quanh viên Thức tỉnh thạch to lớn kia một cách đàng hoàng.

Họ mở phòng Thức tỉnh trong một Hiệp Hội Ma Pháp thuộc loại lớn nhất, nên Thức tỉnh thạch của họ cũng là loại có chất lượng tốt nhất. Vì vậy, phí dịch vụ khá là cao. Trừ một số người khá đặc thù, ví dụ như người được giới thiệu thì mới được miễn phí.

“Tiểu tử, lại đây nào. Ta có chuyện cần nói trước cho ngươi biết. Đó là Thức tỉnh là do ông trời già và huyết mạch của bản thân ngươi quyết định. Cho dù có Chỉ dẫn Thức tỉnh, thế nhưng tỉ lệ thành công cũng chỉ tăng lên được một chút mà thôi. Cho nên ngươi Thức tỉnh ra Quang hệ, Thủy hệ… vân vân và vân vân, thì cũng đừng có trách ta.” Quách Lập Ngữ đi tới trước mặt Mạc Phàm, vẻ mặt rất khó chịu nói.

“Chuyện này ta biết rồi. Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?” Mạc Phàm nói.

“Ngươi vào đi thôi. Trong quá trình ngươi Thức tỉnh, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi….” Thiếu nữ có tên là Tiểu Miên kia không biết vì sao đối với Mạc Phàm không được thân thiện cho lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play