Triệu Hách quay đầu nhìn thấy Đường Nguyệt xuất hiện phía sau, nhưng hắn không hề kinh ngạc, ngược lại còn nở nụ cười quỷ dị.
“Ta nghĩ, ta còn phải thêm hai tội danh nữa. Tội đầu tiên chính là giết chết Thẩm Phán viên.”
Hắn nhìn Đường Nguyệt với ánh mắt thô tục, như muốn lột sạch bộ y phục xinh đẹp của nàng.
“Loại súc sinh như ngươi không đáng để nói chuyện!”
Đường Nguyệt không thèm để ý đến hắn. Một vòng xoáy Hỏa Hệ Tinh Đồ liền hiện ra dưới chân nàng.
“Tiểu thư Đường Nguyệt, người tưởng ta bị như thế này là có thể bắt được ta sao? Ngươi ngây thơ quá rồi chăng? Ha ha ha…”
Triệu Hách cười phá lên, tiếng cười càng thêm quái dị.
Bỗng nhiên sắc mặt Đường Nguyệt chìm xuống. Nàng định ra tay thì phát hiện một luồng vẩn đục từ bên cạnh nhanh chóng kéo tới, lơ lửng trên bầu trời, nhanh chóng hợp thành một khối tối tăm như mây đen kéo đến.
Đám mây vẩn đục đó quá dày đặc, không một tia nắng nào có thể xuyên qua chiếu xuống đất. Thậm chí nó còn nuốt chửng cả ánh sáng từ Linh Chủng Hỏa hệ phát ra. Thoáng chốc, khu vực này liền tối sầm lại.
Thân thể Triệu Hách hoàn toàn hòa vào bóng tối này, hay nói đúng hơn là ở nơi đó căn bản không thấy hắn đâu.
Triệu Hách đã có thể cử động được rồi. Hắn lắc lư đầu, nở nụ cười tà mị.
“Thật ra ta đã sớm biết ngươi ở đây truy tìm ta. Ngươi giả bộ làm lữ khách qua đường nghỉ ngơi ở đây, đúng không? Ha ha… Để ta nói cho ngươi biết một chuyện, trong lúc ngươi ăn uống, ta đã lén hạ độc…”
Triệu Hách chậm rãi nói, không chút sợ hãi, như thể không phải một tù nhân đang đối mặt với chấp pháp giả.
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt Đường Nguyệt trở nên ngưng trọng. Nhưng dù sao thì nàng cũng đã tính toán đến việc hắn còn có hậu chiêu. Bởi vì Triệu Hách rất gian xảo, đã vượt ngục nhiều lần. Thẩm Phán cấp cao đã phát lệnh truy nã hắn, nên muốn bắt được hắn đâu có dễ dàng.
Theo lời Triệu Hách, hắn đã hạ độc vào đồ ăn của nàng. Chuyện này Đường Nguyệt tuyệt đối không tin.
Nàng là một Thẩm Phán viên. Nếu đến cả việc thức ăn bị hạ độc mà không biết thì quả thật nàng quá ngu ngốc!
“Ta biết. Ngươi không tin lời ta nói. Thế nhưng lúc này ngươi có cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc không?”
Triệu Hách bình tĩnh nói.
Đường Nguyệt nghe vậy, không tự chủ liếm đôi môi hồng nhuận của mình. Thực ra nàng đã sớm cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, nhưng không mấy bận tâm, vì nàng nghĩ nguyên nhân có thể do ở đây quá nóng.
“Quả thật để Thẩm Phán viên các ngươi ăn đồ ăn có độc là chuyện không thể xảy ra. Cho nên mặc dù ta là một gã dược sư, nhưng ta không hạ độc ngươi. Ngược lại, ta còn bỏ vào trong đồ ăn của ngươi một thứ rất có lợi cho cơ thể của ngươi…”
Hai mắt Triệu Hách híp lại, chăm chú nhìn vẻ thùy mị của Đường Nguyệt. Sau đó hắn lại nói tiếp:
“Hay nói thanh cao một chút, thứ đồ đó rất có lợi cho phái nữ các ngươi. Bổ huyết ích âm. Nói thông tục một chút thì… À, ngươi đã có phản ứng rồi.”
Trong lúc hắn nói, đột nhiên khuôn mặt Đường Nguyệt liền đỏ ửng lên.
Tốc độ tuần hoàn máu rất nhanh. Nhịp đập của tim cũng cao hơn. Mà quan trọng nhất là da thịt của nàng có cảm giác bị thứ gì đó cắn nhẹ. Cảm giác tê dại, phê phê rất khó nhịn.
Hô hấp của nàng càng lúc càng mạnh, cảm giác nóng nực giống như khát nước từ rất lâu. Cả người nàng mềm nhũn, không có khí lực. Nhưng nàng lại cảm thấy cơ thể mình có thể trở nên cuồng nhiệt bất cứ lúc nào. Nàng không tài nào khống chế được nó…
“Vô sỉ, vô sỉ!”
Cuối cùng Đường Nguyệt cũng ý thức được mình bị hạ độc bởi thứ gì. Cả cơ thể nàng run lên trong sự nhục nhã.
“Thẩm Phán các ngươi định bắt ta để biết thông tin Cuồng Bạo Chi Tuyền từ đâu mà ra đúng không? Vì vậy mà các ngươi mới phái ra một Thẩm Phán viên xinh đẹp như hoa như ngọc thế này đuổi bắt ta sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng ta ngoài trừ là một vị pháp sư ra thì ta còn là một nhà bào chế thuốc rất giỏi hay sao? Vì vậy ta muốn đối phó với nữ nhân, ta có rất nhiều biện pháp. À! Mới vừa rồi ta có nói với ngươi rằng ta còn phải thêm hai tội danh nữa đúng không? Một tội chính là giết chết Thẩm Phán viên, còn một tội khác… đó là… Khà khà khà, chắc ta cũng không cần phải nói nhiều nữa. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Ta nghĩ ngươi chắc cũng hiểu.”
Trong quá trình truy tìm tên tội phạm này, Đường Nguyệt cảm thấy mình đã rất cẩn thận. Thế nhưng nàng lại hoàn toàn không biết tên vô liêm sỉ trước mặt này hạ độc nàng kiểu gì.
Huống hồ, Đường Nguyệt lại còn rất cảnh giác với hắn nữa. Nàng biết hắn là một gã bào chế thuốc, cho nên đi tới đâu, nàng cẩn thận tới đó, kể cả chuyện ăn uống…
Đáng tiếc nàng chỉ đề phòng những thứ làm hại mình mà không đề phòng những thứ có ích cho cơ thể. Cho nên nàng bị tên Triệu Hách này hạ thuốc kích dục từ lúc ban đầu mà nàng vẫn hồn nhiên không biết gì. Chẳng trách khi nàng cùng Mạc Phàm trốn vào dưới bóng cây kia, nàng lại cảm thấy Mạc Phàm có một sức hấp dẫn rất mơ hồ. Thì ra lúc đó nàng đã bị tên vô sỉ, khốn kiếp này hạ độc.
Khốn kiếp! Cái tên chó má khốn kiếp này. Trên đời này tại sao có thể có một người hèn hạ, vô liêm sỉ như hắn được cơ chứ!
Sâu trong rừng cây, sau khi Mạc Phàm nhìn thấy biến cố như vậy liền hết sức kinh ngạc. Hắn cũng đã lớn rồi, nên đối với chuyện này cũng hiểu rõ.
Giờ phút này, Mạc Phàm cũng khó lòng bình tĩnh theo dõi tiếp được. Lúc này hắn đang còn phân vân xem mình nên ra tay luôn hay là đợi thêm một chút nữa tìm cơ hội.
Chắc chắn Mạc Phàm sẽ không ngồi yên để tên kia giở trò bỉ ổi đối với Đường Nguyệt. Nhưng có một vấn đề đó là hắn chưa chắc đã là đối thủ của tên biến thái kia.
“Súc sinh! Ta sẽ cho ngươi biến thành tro bụi!”
Trong lúc Mạc Phàm đang còn đấu tranh tư tưởng, thì hắn liền nghe thấy Đường Nguyệt gầm lên một tiếng.
Ngay tức khắc, một ngọn lửa bàng bạc lấy Đường Nguyệt làm trung tâm nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng. Đường Nguyệt đứng trong ngọn lửa đó thì tóc dài tung bay. Nàng trông giống như một con Phượng Hoàng cao quý xinh đẹp đang phóng thích sự giận dữ của mình vậy.
“Tước Viêm!”
Đường Nguyệt đứng ngạo nghễ trong ngọn lửa thướt tha hừng hực. Từ sâu trong đôi mắt của nàng hiện ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm rất xinh đẹp. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của nàng hiện ra một cỗ tiêu điều. Giọng nói thì tràn ngập sự chán ghét tới cực điểm đối với tên xấu xí, gian ác kia!
“Liệt Quyền!”
Một ngọn lửa cao tới một trượng!
“Cửu Cung!”
Cuối cùng một giọng nói nghiêm nghị từ Đường Nguyệt chợt vang lên khi phóng thích kỹ năng Hỏa Hệ trung cấp ma pháp tương đối quen thuộc đối với Mạc Phàm. Nhưng hắn lại cảm thấy ngọn lửa do nàng phóng thích ra, nó rất khác biệt với mình!
Đầu tiên, Đường Nguyệt khống chế một ngọn lửa màu đỏ thẫm làm mồi lửa. Nàng gọi ngọn lửa này là “Tước Viêm”. Nó có màu đỏ thẫm, màu đỏ rất bá đạo. Giống như từ khi sinh ra nó đã có huyết thống cao quý vậy!
Tiếp theo, nàng phóng thích ra Liệt Quyền nhưng đó không phải là Liệt Quyền – Oanh Thiên, mà là Liệt Quyền của người đã bước vào cảnh giới thứ ba!
Nếu so sánh Tước Viêm với một ngọn lửa bình thường, thì Mạc Phàm cảm thấy ngọn lửa Tước Viêm kia rất bá đạo.
Mà Cửu Cung là do Đường Nguyệt ngưng tụ tất cả sóng nhiệt xung quanh lên trên bàn tay phải của mình. Sau đó nàng hung hăng đấm về phía mặt đất. Rốt cuộc thì Mạc Phàm cũng biết cái gì gọi là Liệt Quyền – Cửu Cung rồi.
Hình ảnh rung động kia khiến cho cả người Mạc Phàm hoàn toàn bị ngốc trệ!